Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 45 : Mục tiêu, bước ra bước đầu tiên
Ngày đăng: 10:21 18/04/20
Tiêu Tử Lăng thiếu chút nữa thua trong nụ cười của Sở Chích Thiên, may mắn đã có chuẩn bị một trận kháng chiến, vì vậy lập tức thanh tỉnh lại, trong lòng kinh hãi một trận, mợ nó, thiếu chút nữa trúng mỹ nhân kế. Sở Chích Thiên hoặc là không cười, vừa cười đã có thể giết chết người.
Tiêu Tử Lăng kinh hãi làm sao còn dám dây dưa với Sở Chích Thiên, liền muốn sớm hoàn thành chỉ tiêu một chút để có thể rời đi, cậu vội vàng nói: “Sở ca, yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói ra.” Vì chứng thực cậu nói không phải giả, còn làm một thủ thế phát thệ.
“Nga? Không có yêu cầu khác?” Sở Chích Thiên đứng thẳng thân, như cười như không, dường như biết được Tiêu Tử Lăng còn có lời chưa nói hết.
Tiêu Tử Lăng vuốt cái ót, xấu hổ cười mấy tiếng, ngượng ngùng nói: “Cái này, hy vọng về sau Sở ca có thể bao bọc em nhiều một chút!”
“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ đáp ứng?!” Một tay Sở Chích Thiên chống tường, thân thể hơi khuynh, ánh mắt lãnh lệ cảm giác uy hiếp mười phần nhìn xuống Tiêu Tử Lăng thấp hơn anh một đầu.
Khí thế của Sở Chích Thiên không bảo lưu chút nào khai hỏa toàn bộ, Tiêu Tử Lăng vô ý thức muốn lui về phía sau, lại phát hiện bản thân đã bị nhốt giữa Sở Chích Thiên với tường, cậu chỉ có thể cố mà thừa nhận phần áp lực che trời lấp đất cuồn cuộn mà đến đó. Tựa như một chiếc thuyền nhỏ ra sức giãy dụa trên mặt biển cuộn trào sóng lớn, giây tiếp theo sẽ có thể bị thôn phệ.
Sắc mặt Tiêu Tử Lăng tái nhợt, lại vẫn quật cường nghênh đón ánh mắt của Sở Chích Thiên, vẻ mặt không phục.
“Thế nào, cậu còn có lời muốn nói?” Theo những lời này của Sở Chích Thiên, khí thế cuồng bạo kia đột nhiên biến mất, Tiêu Tử Lăng vẫn luôn dùng sức đối kháng không có chuẩn bị, thiếu chút nữa ngã quỵ ở trong lòng Sở Chích Thiên, may mắn đúng lúc đứng thẳng người, không có thất thố.
Xem ra có bí mật không chỉ một mình anh, sợ rằng trên người tên nhóc thích giả vô tội đó cũng có thứ ẩn tàng. Khóe miệng Sở Chích Thiên treo lên một mạt nụ cười nhạt đến mức không thể nhạt hơn, chờ mong có thể đào móc được bí mật của Tiêu Tử Lăng.
Nói đến Tiêu Tử Lăng rời khỏi gian phòng của Sở Chích Thiên về gian phòng của mình, cửa phòng mới đóng lại, Tiêu Tử Lăng liền nhịn không được toàn thân phát run tê liệt ngồi dưới đất, uy áp của Sở Chích Thiên khiến cho tinh thần lực của cậu thoáng cái tiêu hao sạch sẽ, nếu không phải cố chống đỡ, sợ rằng đã tê liệt ngã xuống đất tại chỗ. Cậu sờ sờ một vốc mồ hôi lạnh trên trán, thở ra một hơi thật sâu, không ngờ tới đối thoại một trận như vậy với Sở Chích Thiên vậy mà còn mệt người hơn so với đánh nửa ngày với một đối thủ ngang sức ngang tài, Tiêu Tử Lăng biết bản thân không thích hợp làm loại chuyện đấu kế nhau này.
Tiêu Tử Lăng lần nữa hồi tưởng quá trình, cẩn thận phỏng đoán lời nói của hai người, phát hiện không có vấn đề gì cuối cùng cũng thở dài một hơi. Sở Chích Thiên tuyệt không phải một người dễ bị che giấu, hy vọng biểu hiện của mình có thể thuận lợi qua cửa ải. Phải biết rằng đi theo anh ta với làm đàn em tâm phúc của anh ta, khác biệt như trời với đất, mình chẳng qua mới chỉ bước ra bước đầu tiên trên con đường mục tiêu của mình mà thôi.
Tiêu Tử Lăng không chú ý tới khi cậu đối kháng áp bách tinh thần lực của Sở Chích Thiên, biểu hiện của cậu đã quá mức, may mắn biểu hiện tốt đẹp nhất quán trước đây không để cho Sở Chích Thiên nghi ngờ, chỉ dẫn phát lòng hiếu kỳ của Sở Chích Thiên.
Giải quyết xong vấn đề vẫn luôn xoay quanh trong lòng, kế tiếp, nên suy nghĩ vấn đề đột phá. Tiêu Tử Lăng dùng thời gian một ngày một đêm chữa trị tinh thần lực bị Sở Chích Thiên tổn hao trước, để cầu đạt được cảnh giới tinh thần lực hoàn mỹ. Đương nhiên thời gian một ngày một đêm này, Sở Chích Thiên bị Tiêu Tử Lăng nhắc tới vô số lần, có thể thấy được oán niệm của Tiêu Tử Lăng sâu nặng ra sao a.
Vạn sự đã chuẩn bị xong, rốt cục nghênh đón thời khắc đột phá.
Tiêu Tử Lăng cẩn thận lấy ra miếng tinh hạch cấp ba Sở Chích Thiên cho cậu từ trong không gian, để vào lòng bàn tay, bắt đầu chuyên chú suy tưởng, hấp thụ năng lượng khổng lồ trong tinh hạch, gắng đạt tới đột phá trong một lần, để cho mắt phải hồi phục thị lực.