Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 52 : Cấp bốn! Dây trường xuân trong đại viện!

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


Trần Cảnh Văn bởi vì lời nói của Tiêu Tử Lăng, lại nghiêm túc kiểm tra hình dạng của mấy lỗ động, rất nhanh anh đã có suy đoán mới: “Sở ca, nếu suy đoán của Tiểu Lăng chính xác, chế tạo mấy lỗ động này có thể là thực vật loại dây mây, anh xem, hình dạng như gai nhô xung quanh đây, rất giống cành lá của thực vật dây mây lưu lại, hơn nữa ban nãy tôi không chú ý, nơi đây còn có một cây gai lông rất nhỏ.” Nói xong, anh rút ra từ trên vách lỗ một cây gai nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, thị lực của Trần Cảnh Văn tuyệt đối sánh ngang được với mắt ưng.



Sở Chích Thiên gật gật đầu, thập phần tán thành dự đoán của Trần Cảnh Văn.



“Vậy chỉ cần tra tìm khu quanh đây có thực vật dây mây hay không là được.” Chân Nhất Long thở dài một hơi, có phương hướng tra tìm thì làm dễ hơn nhiều.



“A!” Một đội viên đi theo Tiêu Tử Lăng từng kiểm tra nhà cũ la hoảng lên, không đợi mọi người hỏi thăm, hắn đã lớn tiếng nói: “Trong đại viện của nhà cũ kia có một dây trường xuân rất lớn.”



Sở Chích Thiên nhìn về phía Tiêu Tử Lăng, chờ đợi sự xác nhận của cậu.



Tiêu Tử Lăng gật nặng đầu, biểu thị đội viên đó nói không sai.



“Quá tốt rồi, cuối cùng cũng tìm được nó.” Đới Hồng Phi xoa tay chuẩn bị làm lớn một trận, mấy ngày nay anh rất nghẹn khuất, ngày hôm qua khi thanh lý kho hàng ở trung tâm hậu cần, vậy mà bị đội của Lưu Thiệu Long ngấm ngầm cười nhạo một phen, nói bọn họ chẳng qua chỉ được như vậy mà thôi, chết người vậy mà tìm không được hung thủ, lúc đó thực chọc tức anh.



“Phải cẩn thận, nếu dây trường xuân đó thực sự là hung thủ, nó vừa biết ngụy trang vừa biết thiết trí cạm bẫy, khẳng định đã khai mở linh trí, sợ rằng rất khó đối phó.” Tâm tình của Trần Cảnh Văn tuyệt không nhẹ nhõm như Đới Hồng Phi, vẻ mặt anh nghiêm túc phân phó.



“Ừm, mọi người phải cẩn thận một chút.” Sở Chích Thiên làm đội trưởng phi thường đồng ý cái nhìn của Trần Cảnh Văn.



Mọi người chạy tới cửa nhà cũ, từ cửa thấy dây trường xuân chiếm gần như đầy tường vây của đại viện, trong lòng nhịn không được có chút thấp thỏm.



“Sở ca, không biết dây trường xuân này là cấp mấy, nghìn vạn lần không nên là cấp bốn a!” Tiêu Tử Lăng ở một bên chắp tay lạy một cái về phía không trung, trong miệng lầm bầm hy vọng vận khí của mọi người không nên kém như vậy. Tuy rằng có khoang nhiệt huyết, nhưng nhất định phải thành lập trong phạm vi an toàn, nếu nguy hiểm vượt qua năng lực thừa nhận của bản thân cậu, Tiêu Tử Lăng không nói hai lời khẳng định sẽ biến ngay.




Sở Chích Thiên vừa dứt lời, Đới Hồng Phi hai lời cũng chưa nói đã trực tiếp quăng lên côn sắt hung hăng đập về phía một cành cây lộ ở bên ngoài trong đó.



Lại là một trận nổ điếc tai, lần này Tiêu Tử Lăng đã có chuẩn bị, tuy rằng mặt đất vẫn rung động lợi hại, nhưng vẫn đứng vững được gót chân.



“Chít!” Một tiếng rít kịch liệt chói tai đâm vào màng tai, khiến cho Tiêu Tử Lăng đầu thoáng choáng mắt thoáng hoa.



“Màn Điện!” Theo một tiếng này, một đạo lá chắn do điện quang cấu thành chắn trước mặt mọi người. Lúc này đường nhìn của Tiêu Tử Lăng mới thanh minh lại.



“Chát!” một tiếng giòn vang, một sợi dây mây to bằng cánh tay người trưởng thành giã lên trên Màn Điện, lại cấp tốc bắn về. Nếu không phải do Sở Chích Thiên đúng lúc dùng Màn Điện ngăn trở, chỉ sợ lần này sẽ khiến cho tiểu đội bị giảm quân số.



Dây trường xuân một kích chưa thành biết bản thân đã bị nhìn thấu, không còn cần thiết ngụy trang nữa. Vì vậy, trên mặt đất của đại viện cấp tốc dâng lên 5 cọng dây mây phẩm chất đồng dạng, đang giương nanh múa vuốt tìm kiếm cơ hội công kích, lại bởi vì sự tồn tại của Màn Điện mà khiến cho nó sợ ném chuột vỡ đồ.



Trần Cảnh Văn nhìn con quái vật chưa thấy bản thể trước mắt, đầu mi nhăn gắt gao: “Sở ca, thứ này rất nhanh nhạy, vậy mà biết che giấu bản thể, nếu tìm không ra được bản thể, cho dù chúng ta chém hết thảy cành nhánh xúc tu của nó, cũng không làm nên được chuyện gì.”



“Ừm, nhất định phải nhanh chóng tìm được bản thể, bằng không chúng ta đều sẽ nguy hiểm.” Ngữ khí Sở Chích Thiên dồn dập phân phó. Tên đó vừa lộ diện, Sở Chích Thiên đã biết mọi chuyện khó làm rồi, chết hay chết dở thế nào bị miệng quạ đen của Tiêu Tử Lăng nói trúng rồi, cảm thụ được sự áp bách của đẳng cấp anh biết rõ con quái vật trước mắt này đã tới cấp bốn.



Sở Chích Thiên rất hối hận, quyết định về sau mang Tiêu Tử Lăng đi ra thì kiên quyết không cho phép cậu nói chuyện!



Tiêu Tử Lăng không biết, chính bởi vì ngay từ đầu nhiều lời, cậu bị cấm chỉ lại nhiều thêm một mục, nếu biết sẽ có kết quả này, trước khi cậu muốn nói, cậu khẳng định sẽ ấn cái miệng của mình lại trước.