Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 53 : Kịch chiến, quyết đấu che trời lấp đất!

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


Năng lượng của Màn Điện duy trì thời gian khoảng chừng một phút đồng hồ rồi biến mất, thân ảnh của mọi người hiện ra rõ ràng trước mặt dây trường xuân biến dị, không còn trở ngại nào nữa.



Dây trường xuân biến dị thấy thứ giật đau nó đã không còn, sáu sợi dây mây không chần chừ nữa, trực tiếp đánh tới phía mọi người. Nó rất có trí tuệ, không có lựa chọn Sở Chích Thiên mạnh nhất, mà là thẳng đến sáu người nó cho rằng thực lực yếu kém.



Tiêu Tử Lăng bởi vì đứng ở bên người Sở Chích Thiên, vì vậy lần công kích này dây trường xuân biến dị vòng qua cậu.



Năm đội viên mới tới cùng với Chân Nhất Long là đối tượng lần công kích này của dây trường xuân biến dị.



“Vầng Sáng!” Chân Nhất Long không chút hoang mang, hai tay chắp lại, một vầng sáng hình tròn xuất hiện từ trên người anh, cũng khuếch tán ra tựa như sóng điện. Tuy rằng năng lực công kích của anh thuộc về phần tử áp đáy ở trong tiểu đội, thế nhưng năng lực phòng ngự của anh có thể đứng hàng top ba ở trong tiểu đội, làm một nhân viên trị liệu, bảo vệ tốt bản thân chẳng khác nào bảo hộ được mọi người.



Một dây mây đụng ngay chính diện tia sáng toả ra đó, dây mây trực tiếp bị kiên định bắn ngược lại, tia sáng toả ra chỉ vặn vẹo một chút, một lần công kích mạnh hữu lực đã được Chân Nhất Long dễ dàng hóa giải.



Năm đội viên mới, một người biến dị tốc độ, hai người biến dị lực lượng, một người dị năng hệ thổ, một người dị năng hệ đặc thù.



Người dị năng hệ đặc thù kêu Tào Dương, 22 tuổi, là một sinh viên, sự ứng đối của anh là nhẹ nhàng nhất, khi dây mây đánh tới thì thân thể nhất thời hóa thành một đoàn sương đen, phân tán xung quanh, dây mây mãnh lực kích trên mặt đất anh đứng, vụn đất vẩy ra xung quanh, lưu lại trên mặt đất một vết roi thật sâu. Lúc này, bên người Trần Cảnh Văn, sương đen tứ tán tập trung lại bên này ngưng kết thành thực thể, Tào Dương cứ như vậy xuất hiện.



Tiêu Tử Lăng thấy một màn như vậy, kinh ngạc há to miệng, hóa ra trên đời này còn có dị năng như vậy a. Đừng trách Tiêu Tử Lăng kiến thức hạn hẹp, cho dù đã lăn lộn qua 10 năm ở mạt thế, nhưng thật đúng là chưa từng thấy qua loại dị năng kỳ lạ như thế này. Đương nhiên điều này có quan hệ tới địa vị của cậu, thế giới mà vật hy sinh lăn lộn, tiếp xúc cũng chỉ có vật hy sinh, như loại thuộc về hệ đặc thù này. . . Căn bản không có khả năng xuất hiện ở thế giới tầng dưới chót.


“Khụ khụ!” Sắc mặt Đường Gia Anh tái nhợt, trong miệng khụ ra hai ngụm máu tươi, thoạt nhìn sử dụng chiêu này khiến cho dị năng của anh tiêu hao, nội tạng bị thương. Bất quá, vẫn đáng giá, dù sao hiện tại bọn họ tạm thời đã thoát ly nguy hiểm.



“Kỹ năng này, tôi chỉ có thể duy trì được một phút đồng hồ.” Đường Gia Anh cấp bách nói.



“Thời gian đó đủ rồi, kế tiếp xem tôi.” Tào Dương vừa dứt lời, trực tiếp liền hóa thành sương đen, mang theo Trần Cảnh Văn bay ra khỏi đại viện, đáp xuống ngoài phạm vi của điện hồ quang.



Tiếp theo là Đới Hồng Phi, sau cùng mới là người vận dụng tường đất, trong nháy mắt khi Tào Dương mang theo Đường Gia Anh bay ra, tường đất trực tiếp nổ tung, đổ xuống, hóa thành cồn đất.



Mà Tiêu Tử Lăng ở xa xa đột nhiên nghe thấy tiếng quát lăng lệ của Sở Chích Thiên, sau đó liền thấy trong đại viện có vô số điện quang nổ bắn ra, đã biết Sở Chích Thiên sử dụng đại chiêu, cậu rất rõ ràng sau khi Sở Chích Thiên sử dụng chiêu này, năng lượng hệ lôi điện sẽ bị tiêu hao sạch sẽ, tuy rằng còn có dị năng không gian, nhưng đối mặt công kích che trời lấp đất, anh ta có thể tránh qua được sao? Hơn nữa khi năng lượng của một hệ tiêu hao sạch sẽ, vẫn sẽ làm cho Sở Chích Thiên mệt mỏi chịu không nổi, tựa như một người chậm chạm. . .



Tiêu Tử Lăng càng nghĩ càng lo lắng, cũng chờ không được nữa, cậu quay đầu nói với Chân Nhất Long: “Nhất Long ca, em đi qua xem tình hình.”



Chân Nhất Long nghe thấy động tĩnh bên kia lớn như vậy, cũng rất lo lắng, nếu không phải trong tay còn có người bị thương, anh cũng nhịn không được muốn đến xem, nghe thấy Tiêu Tử Lăng nói như vậy, vội vã gật đầu nói: “Được, em đi đi, nơi này có anh với Từ Tường Hoa là được rồi.”



Nghe thấy câu đáp lời của Chân Nhất Long, Tiêu Tử Lăng cũng không quay đầu lại trực tiếp chạy đi về phía đại viện!



Nhìn Tiêu Tử Lăng biến mất trong nháy mắt, Chân Nhất Long nghi hoặc, không phải tên nhóc này mất đi dị năng tốc độ rồi sao? Sao lại chạy nhanh như vậy?