Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 54 : Giám Định, sơ lộ tài năng!

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


Tiêu Tử Lăng chạy tới đại viện, bốn người Trần Cảnh Văn vừa vặn thoát ly khỏi phạm vi điện hồ quang. Đới Hồng Phi đỡ Đường Gia Anh, thấy Tiêu Tử Lăng đi tới vội hỏi: “Nhất Long ở chỗ nào?”



Tiêu Tử Lăng chỉ về phương hướng của Chân Nhất Long nói: “Ở bên kia, hiện tại tình hình thế nào?”



Vẻ mặt Trần Cảnh Văn ngưng trọng nhìn bên trong đại viện, có chút không xác định nói: “Sở ca đang chiến đấu với dây trường xuân biến dị, chúng ta căn bản chen tay vào không được trận chiến đấu này.”



Che trời chống lại lấp đất, đều là va chạm phạm vi lớn, khiến cho bọn họ thích hợp tác chiến đơn binh chỉ có thể không biết làm gì, không cách nào hạ thủ.



Trần Cảnh Văn biết hiện tại chỉ có thể chờ đợi, anh quay đầu phân phó: “Hồng Phi đại ca, phiền anh mang Đường Gia Anh với Tào Dương đến chỗ Chân Nhất Long trước, nơi đây quá nguy hiểm.”



Đới Hồng Phi nhìn thoáng qua Tào Dương, thấy sắc mặt cậu ta xám trắng, biết liên tục dẫn người ban nãy khiến cho cậu ta gánh vác không nhẹ, không cách nào tiếp tục chiến đấu, vội vàng gật đầu nói: “Được, tôi đưa bọn họ qua trước, lập tức sẽ quay lại.” Nói xong liền một tay túm một người, chạy đi phía phương hướng Chân Nhất Long.



Trần Cảnh Văn sau khi Đới Hồng Phi rời khỏi đã đem lực chú ý tập trung ở chỗ đại viện, không dám phân tâm, anh nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần điện hồ quang có xu thế yếu đi, liền xông vào yểm hộ Sở Chích Thiên suy yếu.



Tiêu Tử Lăng đối mặt đại viện bị điện hồ quang che kín toàn bộ, lặng lẽ mở ra Linh Nhãn, tình cảnh trong đại viện hiện ra rõ ràng ở trước mặt cậu.



Chỉ thấy trên mặt đất có vô số cành nhánh đột ngột mọc lên từ mặt đất điên cuồng đánh về phía Sở Chích Thiên, sau đó bị thiểm điện che trời của Sở Chích Thiên giật cháy khô héo, sau cùng hóa thành một bãi tro tàn. Có lẽ dây trường xuân hiểu rõ lùi bước thì sẽ không còn cơ hội ăn tươi được đối thủ cường đại này nữa, vì vậy nó nhịn xuống sự đau nhức toàn tâm đó, vẫn dùng năng lực sinh sôi nảy nở vô cùng của nó thúc sinh vô số cành nhánh lần nữa cuồn cuộn mà đến, muốn tiêu hao sạch những điện lực kia.



Cứ va chạm tiêu hao qua lại như vậy, thì phải xem bên trong ai chống không nổi trước.



Dù sao kém một cấp, tuy nói Sở Chích Thiên là song hệ cấp ba, thực lực gần với cấp bốn, nhưng dù sao không phải là cấp bốn chân chính, ở trên nội tình vẫn kém hơn một đoạn, vì vậy rất nhanh điện lực che trời của Sở Chích Thiên từ từ yếu bớt. Hiện tượng này khiến cho dây trường xuân cấp bốn hưng phấn, cành nhánh mọc lên như nấm liên miên không ngừng vững chắc mà ra từ trong đất, nhao nhao tuôn về phía con mồi mang cho nó đau đớn vô biên, nó hiện tại thầm muốn nhanh chóng hút sạch con mồi đáng hận đó, biến thành chất dinh dưỡng của nó.
Phân Tích: tìm ra chân thân là có thể giải quyết.



Phắc, đây là cái phân tích quỷ gì vậy? Tiêu Tử Lăng vừa thấy phân tích này liền tức đến mức sắp thổ huyết. Cho dù không có phân tích này, cậu cũng biết phải tìm ra chân thân a. Mợ nó mày vì cái răng không trực tiếp nói cho tao biết chân thân ở đâu đi a. Tiêu Tử Lăng nhịn không được nôn máng.



Bất quá Giám Định vốn tưởng rằng vô dụng vậy mà có thể giám định ra được đẳng cấp với kỹ năng của quái vật. . . Tiêu Tử Lăng bị kinh hỉ bất ngờ này đập cho sửng sốt! Không biết có thể giám định được đẳng cấp với năng lực nhân vật hay không nhỉ? Tiêu Tử Lăng che miệng cười xấu xa chuyển đường nhìn qua trên người Trần Cảnh Văn.



Mắt phải quả nhiên nảy sinh tin tức mới: Trần Cảnh Văn, người dị năng hệ thủy (cấp ba); A a a! Hóa ra Trần phó đội đã cấp ba, quả nhiên là con hồ ly xảo trá, ẩn tàng sâu như vậy. Kỹ năng: Thủy Long Thuẫn, Thủy Long Bạo, Xuân Phong Hóa Vũ; Phân Tích: kiến nghị cậu trực tiếp từ bỏ!



Tiêu Tử Lăng đã thấy qua Thủy Long Thuẫn với Thủy Long Bạo của Trần Cảnh Văn, còn cái Xuân Phong Hóa Vũ kia lại là cái gì với cái gì a? Con hồ ly này thực sự quá giảo hoạt, bí mật ẩn tàng một cái tiếp một cái, đánh với anh ta khẳng định sẽ bị anh ta âm chết. (Thân, cậu không phải đang nói chính mình đấy chứ!) còn có cái Phân Tích kia, quả nhiên là gân gà, vốn tưởng rằng là kỹ năng tốt, hiện tại xem ra bản thân nghĩ sai rồi.



Lại nhìn nhìn Sở Chích Thiên ngồi ở kia suy tưởng, quả nhiên tin tức mắt phải lại cải biến: Sở Chích Thiên, người dị năng song hệ không gian lôi điện (cấp ba), kỹ năng: hệ lôi điện: Liệt Điện, Màn Điện, Điện Quang Hỏa Thạch (kỹ năng tự ngộ), Thiên La Địa Võng. Hệ không gian: Trữ Vật, Cấm, Cấm Không (kỹ năng tự ngộ), Hư Không. Phân Tích: thân, xin trực tiếp đầu hàng đi (Mày còn có thể vô sỉ hơn được chút nữa không? Tiêu Tử Lăng đã vô lực nôn máng, triệt để bị đánh bại)!



Kỳ quái, vì răng Sở Chích Thiên có kỹ năng tự ngộ? Chẳng lẽ kỹ năng còn có thể tự ngộ? Tiêu Tử Lăng chấn kinh, cậu chỉ biết mỗi khi đề thăng một cấp sẽ có một kỹ năng mới, lại không biết hóa ra người dị năng còn có thể tự ngộ kỹ năng ngoài định mức. Bất quá loại tự ngộ này khẳng định rất khó, ngay cả tên yêu nghiệt Trần Cảnh Văn cũng không có biện pháp tự ngộ, mà Sở Chích Thiên lại tự ngộ hai kỹ năng. Phắc! Đây còn là người sao? Ừ, lần nữa khẳng định, quả nhiên ông trời là cha ruột của anh ta.



Tuy rằng Tiêu Tử Lăng đố kị ngộ tính không phải người của Sở Chích Thiên, nhưng vẫn thỏa mãn len lén cười gian, cậu cũng không phải do mẹ kế nuôi. . . Có dị năng Giám Định này, còn có cái gì có thể giấu diếm được mình nữa? Đây thực sự là ‘kỹ năng ta có, thiên hạ khả thi’ a!



Bất quá, Tiêu Tử Lăng nhớ lại ban nãy khi dùng Linh Nhãn nhìn Sở Chích Thiên với dây trường xuân chiến đấu, tuyệt không có biểu hiện những nội dung này, như thế lại là vì nguyên nhân gì đây? Cậu thử đem lực chú ý tập trung ở tràng diện chiến đấu của Trần Cảnh Văn với dây trường xuân, phát hiện tin tức của mắt phải toàn bộ biến mất, chỉ có khi chuyên chú chăm chú vào trên người Trần Cảnh Văn ba giây sau, mắt phải mới có thể lần nữa xuất hiện tin tức ban nãy. Xem ra nếu muốn biết tin tức của đối phương, nhất định phải hết sức chăm chú nhìn thẳng đối phương trên ba giây mới có hiệu quả, bằng không vẫn là trống rỗng.



Sau khi đã biết phương pháp sử dụng như thế nào, Tiêu Tử Lăng thật muốn ngửa mặt lên trời cười dài để phát tiết tâm tình hưng phấn của bản thân, bất quá hiện tại không đúng thời cơ, chỉ có thể cố nén lòng tràn đầy vui mừng, lần nữa đem lực chú ý tập trung tới dưới nền đất. Mặc kệ thế nào, phải hoàn thành nhiệm vụ lão đại bàn giao trước, bằng không khẳng định sẽ không có trái cây ngon ăn.