Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 64 : Vẽ bản đồ? Sợ rằng không đơn giản như vậy

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


Khóa của kho lạnh thiết trí mật mã, bất quá loại râu ria này đương nhiên sẽ không viết ở trên tư liệu quan trọng. Tuy rằng Tiêu Tử Lăng vẻ mặt mong đợi nhìn Sở Chích Thiên, hy vọng lão đại nhà mình cuồng ấn một trận như dĩ vãng, nhẹ nhàng giải quyết việc này.



Một câu đáp lại lạnh lùng của Sở Chích Thiên đánh nát kỳ vọng của Tiêu Tử Lăng: “Bạo lực phá cửa.” Sự thực chứng minh, lão đại cũng không phải vạn năng nha.



Tiêu Tử Lăng liếc lão đại nhà mình một cái, đường nhìn mang theo khinh bỉ đó khiến cho trên mặt Sở Chích Thiên có chút phát nóng, Sở Chích Thiên có chút xuống không được đài trừng nhìn Tiêu Tử Lăng một cái, lạnh lùng nói: “Còn chưa động thủ?”



A? Để cậu lên? Tiêu Tử Lăng nhất thời bị mèo ngậm đi đầu lưỡi, á khẩu không trả lời được. Lão đại, anh đang trả thù tôi! Anh khẳng định đang trả thù tôi!



Tiêu Tử Lăng nhìn ngang nhìn dọc một phen, sau cùng ngẩng mặt nhìn lên trên nói một câu: “A. . . Không biết người bên trên có tìm chúng ta hay không a!” Nhắc nhở lão đại nhà mình, để cho cậu lên, vậy thời gian sẽ không nói trước được a.



Sở Chích Thiên phiền muộn, tên nhóc này giẫm trúng nhược điểm của anh, thời gian chính là thứ bọn họ khan hiếm nhất. Anh nghẹn khuất tiến lên, một đạo điện lưu mãnh liệt trong tay trực tiếp hòa tan khóa cửa của kho lạnh.



Crack! Một tiếng giòn vang, khóa cửa đã bị phá hư, Sở Chích Thiên kéo cửa ra, một luồng hàn khí nồng đậm nhào tới trước mặt.



Hai người nhìn nhau một cái, Sở Chích Thiên tỏ ý Tiêu Tử Lăng theo anh, lúc này mới cẩn thận bước vào kho lạnh. Tuy rằng trong Linh Nhãn của Tiêu Tử Lăng không có phát hiện thân ảnh của tang thi, bất quá cũng không thể thả lỏng cảnh giác, trên đời này còn có rất nhiều thứ không biết đến tồn tại, có lẽ có một số có thể miễn dịch sự điều tra của Linh Nhãn.



Tòa kho lạnh này phi thường lớn, các loại thức ăn tươi mới đông lạnh chất đầy toàn bộ kho lạnh, xem ra trước khi ngày diệt vong giáng lâm, căn cứ vừa vặn bổ túc vật tư.



Đối mặt nguyên liệu nấu ăn đầy ăm ắp, Tiêu Tử Lăng thèm nhỏ dãi ba thước, cậu thực hận không thể chuyển toàn bộ những thứ này vào trong không gian của mình. Đáng tiếc. . . Sở Chích Thiên đáng hận kia a! Cậu chỉ có thể trừng mắt nhìn những thức ăn đó cứ như vậy bị Sở Chích Thiên thu vào trong túi.



Có lẽ ánh mắt ai oán của Tiêu Tử Lăng quá mức cường liệt, Sở Chích Thiên quay đầu lại nghi hoặc hỏi: “Tiểu Lăng, có việc?”



“Ăn không được a ăn không được.” Tiêu Tử Lăng trả lời hữu khí vô lực. Bị Sở Chích Thiên thu vào, bằng với không còn, trừ phi ngày nào đó Sở Chích Thiên đồng ý nói cho người khác anh ta có dị năng không gian.
Tiêu Tử Lăng hiếu kỳ nhìn anh một cái, lập tức liền chầm chậm lại, kéo ra cự ly với Sở Chích Thiên.



Đổng Hạo Triết dùng thanh âm nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn, mang theo một mạt ranh mãnh nói: “Thế nào trên người em với Sở ca đều có một tầng bụi a?”



Đây là ý tứ gì? Tiêu Tử Lăng khinh bỉ nhìn Đổng Hạo Triết một cái, phồng khuôn mặt nhỏ nhắn cả giận nói: “Chẳng lẽ anh cho rằng vẽ bản đồ có thể vẽ trên không? Em với Sở ca phải thay phiên nhau nằm úp sấp trên mặt đất vẽ đấy.” Thanh âm vang dội, tin tưởng khẳng định Sở Chích Thiên ở phía trước có thể nghe thấy, kính nhờ, lão đại, nhanh nhanh tiêu diệt chứng cứ đi.



“Nga?!” Đổng Hạo Triết cười, Sở Chích Thiên sẽ nằm úp sấp trên mặt đất vẽ? Đó còn là Sở Chích Thiên mà anh quen biết sao?



Trán của Sở Chích Thiên ở phía trước rớt xuống một giọt mồ hôi lạnh, chẳng lẽ tên nhóc này không biết nói lời này không có biện pháp lừa gạt được Đổng Hạo Triết sao, tên đó quá hiểu rõ mình.



Tiêu Tử Lăng vừa nói ra, đã biết không ổn, bất quá cậu còn muốn tận lực bù đắp một chút: “Sở ca đương nhiên không muốn, bất quá hừ hừ. . .” Được rồi, biên không nổi nữa, nói liền nói phân nửa, các anh tự mình đi bổ não đi.



Đổng Hạo Triết quả nhiên bổ não, Sở Chích Thiên là bị Tiêu Tử Lăng đẩy ngã? Hay là hai người làm chuyện gì cần thiết lăn một thân bùn? Được rồi, cái tên này càng nghĩ càng lệch, đôi mắt lóe sáng lóe sáng, nhìn chằm chằm Tiêu Tử Lăng muốn nhìn ra một kết quả.



Tiêu Tử Lăng bị Đổng Hạo Triết nhìn chăm chú làm cho trong lòng sợ hãi. Phắc, Đổng phó đội cũng không phải một người dễ ứng phó, còn chờ cái gì, nhanh nhanh chuồn đi. Tiêu Tử Lăng nghĩ liền làm, vội vã đẩy nhanh bước chân, đuổi theo Sở Chích Thiên, cậu cũng không tin Đổng Hạo Triết dám truy vấn ở trước mặt Sở Chích Thiên.



Quả nhiên, Đổng Hạo Triết đuổi theo không nói gì thêm, một đường tiễn bọn họ ra cửa chính.



Nhìn Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng lên xe, rời khỏi xưởng quân công, Đổng Hạo Triết cười hắc hắc một tiếng, phất phất địa đồ trong tay, thấp giọng tự nói: “Vẽ bản đồ sao? Sợ rằng không đơn giản như vậy đâu.”



Hai người bọn họ khẳng định có bí mật không thể cho ai biết!