Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 65 : Tìm kiếm, tung tích của tiểu cô

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


Lúc này, tất cả mọi người trong đại bản doanh đang vì một việc mà làm chuẩn bị, đó chính là di chuyển tới xưởng quân công.



Sở Chích Thiên vừa về đại bản doanh, còn chưa kịp uống một ngụm nước đã bị Trần Cảnh Văn kéo đi áp trận, lưu lại một mình Tiêu Tử Lăng nhàn đến phát hoảng tới trong hoa viên của biệt thự.



Tuy rằng hiện tại là tháng một, nhưng cỏ trong hoa viên vẫn bóng xanh mơn mởn, không chút nào chịu giá lạnh ảnh hưởng, mặc sức bày ra phong tư của nó.



Lúc này trên mặt cỏ truyền đến một giọng trẻ con trong trẻo có chút hổn hển: “Bọn em đừng chạy a, chạy nữa? Chị sẽ không cho các em sữa bò uống.” Nói chuyện chính là đội viên nhỏ nhất của tiểu đội Duẫn Thư, lúc này cô bé đang dẫn theo năm con chó con đi hóng gió.



Tiêu Tử Lăng hăng hái dạt dào nhìn sự tương tác giữa Tiểu Duẫn Thư với năm con chó con, đang muốn tiến lên chào hỏi Tiểu Duẫn Thư, lại bởi vì lời nói kế tiếp của Tiểu Duẫn Thư mà dừng lại.



“Các tiểu cẩu cẩu, bọn em có phải nhớ papa momy hay không? Chị cũng nhớ, rất nhớ rất nhớ.” Tiểu Duẫn Thư vuốt lông của một con chó con trong đó, tựa hồ là đang giao lưu với cẩu cẩu lại hoặc là chỉ đang lẩm bẩm.



“Tất cả mọi người nói papa momy đã đi thiên đường, chị biết bọn họ đều đã không còn nữa, thế nhưng chị vẫn rất nhớ rất nhớ bọn họ, rất muốn bọn họ ôm chị thêm một chút, cho dù trong mộng cũng tốt. . .” Tiểu Duẫn Thư thấp giọng nức nở, mất đi song thân là sự đau xót khó có thể phai mờ trong lòng cô gái nhỏ này. Cho dù từ từ sáng sủa hơn, cũng không cách nào khiến cho cô bé quên phần đau đớn đó.



Năm con chó con dường như cảm thụ được sự bi thương của Tiểu Duẫn Thư, nhao nhao dựa qua dành cho an ủi, đặc biệt là con của Tiêu Tử Lăng, lại càng nhảy lên trên người Tiểu Duẫn Thư, vươn đầu lưỡi liếm vệt nước mắt chưa khô trên mặt Tiểu Duẫn Thư, khiến cho Tiểu Duẫn Thư ngứa nín khóc mỉm cười.



Khi thấy Tiểu Duẫn Thư cố nén bi thương, âm thầm tưởng niệm phụ mẫu của bản thân, tâm Tiêu Tử Lăng rung động, cậu nhớ tới thân nhân duy nhất hiện tại của cậu, tiểu cô Tiêu Tình Vân, sau khi mạt thế giáng lâm, liền mất đi liên hệ, loại tưởng niệm này vô cùng bức thiết, đều cường liệt hơn so với bất cứ thời gian nào ở dĩ vãng.
Lục Vân Đào cười xua tay, sau đó sạch sẽ lưu loát ngồi lên ghế lái, xem ra anh muốn là người đầu tiên lái cho đã nghiền, mà Tào Dương thì ngồi ở ghế phó lái, Tiêu Tử Lăng thấy hai người nhanh hơn một bước chiếm cứ hết phía trước, chỉ có thể bất đắc dĩ mở ra sương sau, đi vào bên trong phòng xe tương đối xa xỉ này.



Trong phạm vi thế lực của Sở Chích Thiên, đường cái cơ bản đều thông suốt, nhưng một khi lái ra khỏi vòng tròn đó, trên đường đều là xe tông nhau, có một số thậm chí ngăn chặn cả con đường, may mắn phòng xe việt dã rất rắn chắc, vài lần đều là cố leo lên đường đi bộ mới lái qua được. Cứ như vậy coi như thuận lợi lái ra khỏi Thân Thành, trực tiếp lái đến thành thị Phụ Thành mà tiểu cô đặt chân.



Trên đường, Tào Dương thế chỗ Lục Vân Đào lái xe, Tiêu Tử Lăng cũng ngồi lên ghế phó lái, Lục Vân Đào thì trở lại trong phòng xe ngủ nghỉ ngơi. Dọc theo đường đi, từng thấy qua người sống sót chặn đường xin giúp đỡ, nhưng căn cứ vào sự cẩn thận, ba người không nhìn những người đó, trực tiếp lái qua. Khi lên đường cao tốc, tuy rằng thường thường có tang thi du đãng, trên đường cũng có không ít xe cộ tông nhau cháy, nhưng tổng thể mà nói coi như thông suốt, rốt cuộc cũng để cho bọn họ thuận lợi tới được Phụ Thành.



Vừa đến địa giới Phụ Thành, liền thấy không ít người tổ đội đi ra ngoài tìm thức ăn, thấy phòng xe việt dã của bọn họ, không hề nghi ngờ dẫn tới lòng tham của bọn họ, có mấy tiểu đội muốn trực tiếp chặn lại, lại bị dị năng của Lục Vân Đào trực tiếp ném bay đi, về phần có chết hay không, vậy phải xem vận khí của bọn họ.



Khi xử lý đánh lén của tiểu đội thứ năm, Lục Vân Đào có chút phiền: “Đám người đó thế nào không có đầu óc như thế, nếu chúng ta đã dám lái, đương nhiên là có thực lực, thế nào còn tre già măng mọc đi tìm cái chết như vậy?”



Tiêu Tử Lăng cười nói: “Xe này quá chói mắt, chói mắt đến mức khiến cho lý trí của bọn họ hoàn toàn không còn, chỉ để lại lòng tham. Vì vậy cũng chỉ có thể là kết cục này.”



Lời nói thản nhiên của Tiêu Tử Lăng khiến cho Lục Vân Đào hiếu kỳ nhìn cậu một cái, không ngờ tới tên nhóc này tuổi không lớn lắm, lại rất có kiến giải, cũng lãnh được tâm, là hạt mầm tốt, khó trách Sở ca coi trọng như vậy.



Lục Vân Đào quá coi trọng Tiêu Tử Lăng rồi, Tiêu Tử Lăng có thể hình thành loại tính cách thờ ơ lạnh nhạt hiện tại này, cũng bởi vì đã lăn lộn mười năm trong ngày diệt vong ở kiếp trước, đã nhìn quen quá nhiều sinh ly tử biệt, tâm nhiệt thành thế nào cũng sẽ đông lại, huống hồ cậu vốn không phải là một người quá nhiệt thành.