Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 86 : Bắc thượng*, lão đại hung như thế tôi không cần!

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


* đi lên - di chuyển lên phía bắc.



Cửa chính nam, Trần Cảnh Văn với Đổng Hạo Triết đang chiến hừng hực khí thế, đối thủ của bọn họ như là gặp phải đả kích trọng đại nào đó, đột nhiên tinh thần bắt đầu uể oải, không còn có cái loại khí thế với ý chí chiến đấu tràn đầy như ban đầu nữa.



Đổng Hạo Triết thấy thế vội vã hô to một tiếng: “Cảnh Văn, khẳng định Sở ca đã giải quyết tang thi dẫn đầu, chúng ta cũng gia tăng sức lực đi!”



Trần Cảnh Văn không trả lời, nhưng thế tiến công trong tay lại rõ ràng mãnh liệt hơn. Việc tang thi cấp bốn hướng Sở Chích Thiên mời chiến, cho dù ở cửa chính nam bọn họ cũng có thể cảm thụ được, mà tang thi cấp ba xuất hiện loại trạng thái ủ rũ này, thoạt nhìn chắc hẳn là Sở Chích Thiên đã thắng lợi.



Hai con tang thi cấp ba đột nhiên nhất tề kêu gào một tiếng, gần như đồng thời xoay người bỏ chạy, một màn bất ngờ này khiến cho Trần Cảnh Văn với Đổng Hạo Triết trở tay không kịp, để cho chúng nó thoáng cái thoát khỏi phạm vi công kích của bọn họ.



Đổng Hạo Triết đang muốn đuổi theo, Trần Cảnh Văn nhanh chóng hô: “Hạo Triết, giặc cùng đường chớ đuổi.” Ai biết tang thi cấp ba đó có thể vì mạng sống mà liều chết hay không chứ. Thi triều mắt thấy đã sắp kết thúc, vẫn nên cẩn thận một chút thì thỏa đáng hơn.



Đổng Hạo Triết chỉ có thể tiếc nuối nhìn con tang thi cấp ba chiến đấu với anh kia rất nhanh không còn bóng dáng, vốn anh muốn lấy được miếng tinh hạch đó cho Đới Hồng Phi dùng để tiến cấp kìa.



Theo tang thi cấp ba rời đi, đàn tang thi vây kín ở cửa lớn bởi vì không còn tang thi dẫn đầu cũng bắt đầu lui lại tản ra. Không đến một giờ, xung quanh xưởng quân công không còn nhìn thấy một con tang thi nào nữa.



Mọi người đã chiến đấu đến tinh bì lực cạn, khi tiễn bước con tang thi cuối cùng, rốt cục bộc phát ra tiếng hoan hô rung trời. Bọn họ lấy điều này để chúc mừng sự thắng lợi của bản thân. Bọn họ thực sự đã chiến thắng thi triều, trên mặt mỗi người nở ra nụ cười sống sót sau tai nạn. Khi thấy chiến hữu ngã xuống bên người, một mạt bi thương nhàn nhạt đánh vào trong lòng, có lẽ tiếp theo sẽ chính là bản thân. . .



Mạt thế giáng lâm khiến cho mọi người có chút tuyệt vọng, bọn họ còn có thể được cứu sao? Thế giới này còn được cứu sao? Vì sao đến bây giờ không hề nghe thấy thanh âm của quốc gia, không thấy chính phủ ra mặt. Càng không thấy được bộ đội xuất động chứ?



Sau khi Đổng Hạo Triết với Trần Cảnh Văn nhìn theo hết thảy tang thi rời đi, cũng kiên trì không được nữa, trực tiếp tê liệt ngồi xuống. Hai người nhìn nhau cười, cười nhạo sự chật vật của đôi bên.



“Cảnh Văn, không ngờ tới cậu cũng có ngày hôm nay.” Đổng Hạo Triết thấy trên người Trần Cảnh Văn dính đầy nước bùn, không hề có hình tượng mà tê liệt ngồi ở kia, nhịn không được cười trêu, cái tên này chính là người có bệnh sạch sẽ, trên người vĩnh viễn chỉnh lý sạch sẽ chỉnh chỉnh tề tề.



“Hạo Triết. Đừng năm mươi bước cười một trăm bước, cậu cũng không tốt hơn được chỗ nào.” Trần Cảnh Văn chả thấy sao trả lời, bệnh sạch sẽ đúng là anh có, nhưng không phải quá nghiêm trọng, anh cũng sẽ không bất phân trường hợp mà yêu cầu sạch sẽ chỉnh tề.



Trần Cảnh Văn nghỉ ngơi một chút liền bò lên. Chiến đấu đã kết thúc, anh nhất định phải quay về bộ tổng chỉ huy tổ chức công tác xử lý giải quyết tốt hậu quả. Mà Đổng Hạo Triết thì bắt đầu thanh lý chiến quả bên cửa chính nam này, cùng với đúng lúc đưa người bị thương đến chỗ chữa thương hậu cần trị liệu.



Bên Chân Nhất Long lại nghênh đón một vòng bận rộn mới, vốn rất nhiều người mang thương chiến đấu, cũng được đưa trở lại, thoáng cái khiến cho nhân thủ ở chỗ chữa thương bắt đầu eo hẹp.
Sở Chích Thiên không đến vài giây đã chạy tới khu bắc, thấy Lục Vân Đào lo lắng một mảnh, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”



“Năng lượng trong cơ thể Tiểu Lăng đột nhiên bạo động lên, không biết phát sinh chuyện gì.” Lục Vân Đào thấy Sở Chích Thiên đã tới, vội vàng nói chuyện đã xảy ra cho Sở Chích Thiên.



Sở Chích Thiên nhanh chóng tiến lên, một ngón tay dò xét về phía Tiêu Tử Lăng, phát hiện năng lượng trong cơ thể vậy mà còn khổng lồ hơn mấy lần so với lúc anh rời đi. Anh kinh nghi tự nói: “Thế nào năng lượng lại vô duyên vô cớ khổng lồ lên? Cho dù hấp thu năng lượng cũng không nhanh như vậy a. . . Chẳng lẽ cậu ta lại hấp thu thêm một tinh hạch?” Thanh Tâm Thuật là thuật tu tiên, sự huyền bí trong đó ngay cả Sở Chích Thiên cũng nhìn không thấu.



Tiêu Tử Lăng một chút cũng không cảm tri được đối với chuyện xung quanh, cậu chỉ cảm thấy thân thể của bản thân sắp nổ tung, năng lượng khổng lồ tìm không được một cửa phát tiết, cậu chỉ có thể để cho những năng lượng đó đi trùng kích lá chắn cấp hai, bởi vì cậu nghĩ không ra còn có phương pháp nào có thể đuổi những năng lượng không nghe lời kia ra khỏi thân thể.



Chính khi cậu cảm thấy thân thể của bản thân sắp bị no nổ, đột nhiên một luồng năng lượng cường đại tuôn vào từ sau lưng, ngăn chặn năng lượng bạo động, luồng năng lượng đó rất cẩn thận hướng dẫn luồng năng lượng trong thân thể va chạm có mục tiêu vào một điểm nào đó của lá chắn, một lần lại một lần, rốt cục tầng lá chắn kia đã trở nên chẳng còn kiên cố nữa, Tiêu Tử Lăng vui vẻ trong lòng, lần này được cứu rồi!



Luồng năng lượng kia kiên trì chỉ dẫn hơn mười lần, khi cảm giác thấy tầng lá chắn kia trở nên thập phần yếu đuối, nó đột nhiên cắp lấy hết thảy năng lượng thượng vàng hạ cám trong thân thể cùng nhau hung ác độc địa va chạm một điểm kia. Chợt nghe thấy phốc một tiếng, lá chắn tựa như bị đâm rách, hết thảy năng lượng đã có nơi về, thân thể Tiêu Tử Lăng vốn no đến mức thập phần khó chịu, thoáng cái trở nên dễ chịu hơn, cả người ấm áp dào dạt lên, tinh thần lại càng rung lên.



Cậu đột phá cấp ba thành công rồi! Một luồng mừng như điên nảy lên trong lòng.



Lúc này, cậu phát hiện phạm vi tinh thần lực vốn chỉ có thể nội thị đã được mở rộng, vậy mà có thể thấy được cự ly trên dưới mười mét xung quanh thân thể, cậu thấy được Sở Chích Thiên đang ngồi phía sau cậu, hai tay chống phía sau lưng cậu, đang khai thông kỳ kinh bát mạch cho cậu.



Tiêu Tử Lăng đột nhiên cảm thấy viền mắt ươn ướt, tâm tình ấm áp một mảnh. Kiếp trước vẫn luôn cô độc một mình chiến đấu, mỗi ngày đối mặt áp lực sinh tồn nhưng không có ai để có thể bộc bạch dựa vào, loại cô đơn đó mỗi một đêm đều cắn ngược tâm cậu. Mà hiện tại cậu đã theo được một lão đại đáng tin, ở thời điểm nguy hiểm nhất, lão đại không để ý an nguy của anh mà giúp mình đột phá (nếu như hỗ trợ đột phá thất bại, cũng sẽ gặp phải phản phệ, nghiêm trọng sẽ khiến dị năng mất đi khống chế. . . Vì vậy người bình thường đều không muốn giúp người khác đột phá).



Trước đây Tiêu Tử Lăng chỉ là vì an ổn sống sót ở mạt thế, cho nên đối tốt với Sở Chích Thiên đều là có chứa tính mục đích, có chút ít ý tứ lợi dụng. Nhưng hiện tại, nhận được sự thật tình đối đãi như vậy của Sở Chích Thiên, cậu lại thế nào không cảm động? Tiêu Tử Lăng quyết định cậu phải chân chính xem Sở Chích Thiên là lão đại của bản thân. . .



“Tỉnh rồi? Tiêu Tử Lăng, cậu là tên ngu ngốc ngu xuẩn nhất, vô tri nhất, không thể nói lý nhất mà tôi đã thấy. . . Tôi rất muốn mở đầu cậu ra xem xem bên trong đến tột cùng mọc cái gì?” Tiêu Tử Lăng vứa thanh tỉnh Sở Chích Thiên đã biết, anh thu hồi tay đặt phía sau Tiêu Tử Lăng, ngón trỏ tay phải hung hăng gõ đầu Tiêu Tử Lăng, liên tiếp lời nói không tốt che trời lấp đất đánh tới.



Liền thấy Tiêu Tử Lăng bất lực ôm đầu mình chạy trốn thục mạng xung quanh, trong miệng lớn tiếng cầu xin tha thứ: “Sở ca, đừng gõ nữa. . . Buông tha em đi, lần sau, lần sau em không dám nữa. . .” Một câu nhận lỗi là có thể vãn hồi? Sở Chích Thiên căn bản không đồng ý, vì vậy hình phạt thân thể của Tiêu Tử Lăng còn đang trong tiến hành.



Mấy người Lục Vân Đào canh giữ ở xung quanh thấy một màn như vậy, nhịn không được cười ra tiếng, sự mệt mỏi của một buổi tối dường như cũng biến mất không còn.



Tiêu Tử Lăng chạy trốn cầu xin tha thứ bi thiết trong lòng: “Tôi muốn thu hồi lời nói vừa rồi, Sở Chích Thiên rất tốt với tôi chỗ nào? Cái gì cảm động cái gì thật tình đều là giả. . . Lão đại hung như thế đánh chết tôi cũng không cần, hổng có nhân quyền a!”