Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 87 : Đàn em, chính là để chặn tai cho đại ca

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


Sau khi Tiêu Tử Lăng nhiều lần phát thệ về sau làm cái gì cũng phải nghe sự chấp thuận của lão đại,



Sở Chích Thiên rốt cục thả cho cậu một con ngựa, Tiêu Tử Lăng cuối cùng cũng thoát khỏi trận nghiêm phạt cực kỳ hổng có mặt mũi này.



Đối mặt sự cười trên nỗi đau của người khác của đội hữu, Tiêu Tử Lăng oán hận quăng ánh mắt khinh bỉ cực bự cho bọn họ, trong lòng nguyền rủa, về sau đừng để cho cậu thấy được lúc bọn họ bị lão đại giáo huấn, nếu không cậu nhất định phải giẫm lên thêm mấy đá cực độc, để trả thù bọn họ thấy chết mà không cứu.



Sở Chích Thiên kêu thành viên của tổ công kiên trở lại nghỉ ngơi hồi phục cho tốt một chút, Tiêu Tử Lăng mừng cực, khi đang muốn thoát khỏi bên cạnh đại ma vương mặt lạnh này, Sở Chích Thiên hừ lạnh một tiếng: “Tiểu Lăng lưu lại!”



Chẳng lẽ lão đại còn chưa muốn buông tha cậu? Cậu đã bồi tội rất nhiều rồi mà? Tiêu Tử Lăng cảm thấy nhân sinh u ám một mảnh, nhân quyền ở nơi nào a. . . Tiêu Tử Lăng liếc ánh mắt cầu cứu về phía đội hữu bên người, trong lòng hứa hẹn, chỉ cần có người mở miệng giúp cậu, cậu sẽ quên sự thấy chết mà không cứu của bọn họ trước đó, về sau hết thảy dễ nói.



Đáng tiếc tất cả mọi người không nhìn làn thu ba mà Tiêu Tử Lăng ngầm đưa, quả quyết xoay người rời đi, bất cứ ai mọi người cũng có thể đắc tội, chỉ không thể đắc tội ông chủ nhà mình, tiểu Tử Lăng, cậu tự cầu nhiều phúc đi.



Được rồi, đều không cứu đúng không, Tiêu Tử Lăng bất chấp hết, một bộ dáng mặc cho xử trí khiến cho Sở Chích Thiên phì cười không thôi, đến tột cùng tên nhóc này muốn giỡn tới khi nào nữa, trực tiếp một chưởng đập lên ót cậu: “Nghiêm chỉnh chút cho tôi, không xấu như cậu nghĩ đâu, chỉ là có chút chuyện muốn hỏi cậu.”



“Vâng, lão đại!” Vừa nghe thấy không phải chuyện xấu, Tiêu Tử Lăng nhất thời tinh thần gấp trăm lần, vẻ mặt lập tức nịnh nọt lên, biểu thị bản thân chờ đợi lão đại sai phái.



“Lão đại?” Sở Chích Thiên nguy hiểm nheo lại hai mắt, hình như anh không có lăn lộn trong hắc đạo đi.



“Không phải, là Sở ca! Nói sai nói sai!” Tiêu Tử Lăng thiếu chút nữa đã muốn cho bản thân một cái tát. Thế nào lại nói ra cái nhãn định cho Sở Chích Thiên trong lòng chứ, mình gần đây thực sự càng ngày càng không nghiêm cẩn. . . Như vậy không tốt.




Ánh mắt Giang Khinh Ngữ sáng ngời, rồi lại thu liễm, có chút hối hận mình làm việc quá nhanh, không nghĩ tới phải làm tách xa, chừa một số việc để ngày mai tiếp tục lại đây chỉnh lý, như vậy thời gian ở chung với Sở Chích Thiên sẽ nhiều hơn một chút, đáng tiếc. . . Ngày hôm nay đều đã làm xong hết việc, Sở Chích Thiên không dễ lừa như vậy. Cô mỉm cười lắc đầu nói: “Đã làm xong, ngày mai vẫn dựa theo kế hoạch sớm định ra qua chỉnh lý cho cậu, như vậy Sở ca, em đi trước!”



Tay trái của Sở Chích Thiên ở trên tay vịn sô pha hơi hơi giơ lên phất phất, biểu thị anh đã biết. Đối với người anh ngại phiền, thực sự không có nửa điểm hứng thú đáp lại, nếu không phải Giang Khinh Ngữ là do Trần Cảnh Văn đề cử tới, anh cũng đã đáp ứng để cho cô ta làm một tuần trước xem xem, bằng không dựa vào hành vi việc làm của cô ta đêm nay, phải để cho cô ta rời khỏi tổ công kiên, quả nhiên nữ nhân đại biểu cho phiền phức.



Tiêu Tử Lăng lễ độ tiễn bước Giang Khinh Ngữ, lúc này mới đóng cửa phòng, đi đến trước mặt Sở Chích Thiên, cười hì hì nói: “Sở ca, muộn như thế mà cũng có người tới cửa phục vụ a! Quả nhiên tính phúc a. . .”



Sở Chích Thiên thế nào nghe không ra một lời hai ý nghĩa của Tiêu Tử Lăng, trực tiếp đứng lên búng trán một cái, khó chịu nói: “Tên nhóc nhà cậu, ban nãy là chuyện gì? Cũng dám nói ra lời kêu cô ta ngày mai tiếp tục tới? Tôi cho cậu giải quyết mọi chuyện, chính là giải quyết như thế?”



“Vậy còn có thể nói thế nào? Trực tiếp đuổi người? Cô ta lại hổng có đắc tội em, em cũng không thể mất đi lễ độ.” Tiêu Tử Lăng ôm đầu bị búng kháng nghị nói, cậu chính là một bức em bé ngoan người gặp người thích đó, nói không nên lời lời nói ác như vậy đâu.



“Thế nhưng đại ca nhà cậu rất phiền cô ta, vì vậy cậu phải hi sinh một chút.” Sở Chích Thiên trực tiếp cho ra lý do dũng mãnh của anh.



Đại ca phiền cô ta thì muốn đàn em ra mặt hi sinh? Nói gì vậy a, hoàn toàn là bá quyền. . . Tiêu Tử Lăng còn chưa có kháng nghị xong, Sở Chích Thiên đã vươn ngón tay phải, đang chờ Tiêu Tử Lăng tự chui đầu vào lưới.



Phắc, vậy mà lại dùng ra chiêu này, đây là uy hiếp sáng loáng loáng a! Được rồi, ai kêu cậu đã hứa hẹn hết thảy đều nghe anh ta, cậu chỉ có thể nhịn! Tiêu Tử Lăng quả quyết lộ ra nụ cười nịnh nọt nói: “Sở ca, lúc nào hành động?”



Sở Chích Thiên rất thỏa mãn đối với sự thức thời của Tiêu Tử Lăng, anh thu hồi ngón tay, khóe miệng lộ ra một tia ý cười: “Nửa đêm mười hai giờ. . .”