Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 88 : Ám chiến? Nữ xuyên qua pk nam trọng sinh!
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
Hừng đông bốn giờ rưỡi, Tiêu Tử Lăng có chút mệt mỏi đi ra khỏi cửa phòng Sở Chích Thiên, lúc này cậu tuyệt không mặc đồng phục của tổ công kiên, mà mặc một chiếc áo sơmi tuyệt không vừa người, một cái quần có chút lớn, ống quần tùy ý cuốn lên hai vòng, trên người khoác một chiếc áo khoác ngoài màu đen, bắt mắt nhất chính là tóc của cậu ẩm ướt, khuôn mặt đỏ hồng hồng một bộ dạng manh non mềm, vừa nhìn đã biết vừa mới tắm xong. . .
Cậu đánh một cái ngáp lớn, vẻ mệt mỏi nồng đậm lầu bầu một câu với người trong phòng: “Sở ca, em đi.”
Bên trong phòng, một thanh âm biếng nhác mang chút từ tính đáp lại: “Ừm, cẩn thận một chút.” Trong nháy mắt đóng cửa, lộ ra thân ảnh thân trên để trần, phía dưới chỉ tùy ý quấn một chiếc khăn tắm, anh đang dùng một chiếc khăn lông lớn lau mái tóc bạc ướt sũng của bản thân.
Tiêu Tử Lăng vẫy vẫy tay về phía bên trong nói lời tạm biệt, lúc này mới đóng cửa phòng lại, cậu đi về phía gian phòng của bản thân, đấm đấm bờ vai mệt mỏi có chút căng cứng của mình, lẩm bẩm: “Tinh lực của Sở ca thực sự là tốt a, mệt chết mình rồi, anh ta còn rất tinh thần, vậy mà lòng tham còn muốn. . . (chạy thêm vài chiếc thuyền hàng) may mắn mình cự tuyệt, bằng không ngay cả khí lực đi về phòng cũng không có. . .”
Ừm, tinh thần cũng sắp tiêu hao sạch, thực sự là mệt a! Phải biết rằng là phải mở Linh Nhãn nguyên một buổi tối tìm vật tư hữu dụng đó, cường độ làm việc thực sự rất lớn. Bất quá. . . Hì hì, may mắn cậu thừa lúc Sở Chích Thiên không chú ý, lén nhét không ít hàng tốt vào không gian của mình, vét đủ vốn rồi, nghĩ đến điều này liền hưng phấn.
Nét đỏ ửng trên mặt Tiêu Tử Lăng càng đậm, phối với vẻ mặt biếng nhác mái tóc ướt sũng. . . Được rồi, rất dễ khiến người ta hiểu sai được không.
Lần nữa đánh một cái ngáp lớn, lúc này cậu tưởng niệm chiếc giường ấm áp của cậu nhất, mở cửa phòng ra, Tiêu Tử Lăng nóng lòng nghỉ ngơi tiện tay đóng cửa lại, tuyệt không chú ý tình cảnh quanh thân.
Chỗ góc hàng lang, một ánh mắt ghen ghét thiêu đốt lửa giận thiếu chút nữa có thể thiêu cháy cửa phòng của Tiêu Tử Lăng, Giang Khinh Ngữ cắn nhẹ môi, một màn bất ngờ này đả kích cô ngay cả tâm đi chết cũng có. Cô chưa từng nghĩ tới Sở Chích Thiên sẽ sủng ái nam nhân. . . Tuy rằng có tiểu thuyết bl, nhưng đó đều là bịa đặt, cô căn bản không để ở trong lòng. Thế nhưng sự thực đêm nay lại đã chứng minh, Tiêu Tử Lăng quả nhiên là người bên gối của Sở Chích Thiên, không ngờ tới buổi tối mỗi ngày, bọn họ đều len lén hoan ái đến lúc này. . .
Nếu không phải cô nghi hoặc trong lòng, vì sao tối hôm qua Sở Chích Thiên lại không yên lòng, giữa trán có một luồng không kiên nhẫn, một bộ dáng muốn cho cô lập tức rời đi. Phải biết rằng, sự ám chỉ của cô rất rõ ràng, chỉ cần Sở Chích Thiên có nhu cầu, cô cái gì cũng nguyện ý trả giá, không có nam nhân nào có thể cự tuyệt sự chủ động nhào vào lòng của nữ nhân như cô. . .
“Vâng!” Bốn người nhất tề gật đầu đáp.
Giang Khinh Ngữ nhìn theo năm người Sở Chích Thiên rời khỏi đại sảnh, lúc này mới mở nắm tay nắm chặt ra, lòng bàn tay đã bị móng tay bấm ra một vệt đỏ. Lúc ăn cơm, sự tương tác lơ đãng giữa Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng, đều chứng minh cơ tình* của hai người vô hạn, cô đố kị sắp phát cuồng, thiếu chút nữa đã muốn cào nát cái khuôn mặt luôn thích bán manh kia của Tiêu Tử Lăng. (*cơ tình: tình cảm giữa nam và nam, đều có thể hiểu theo nghĩa đen hay nghĩa bóng =))giữa 2 người nam chỉ có tình bạn thuần khiết nhưng nếu có chút gì đó hơi ‘mờ ám’ cũng gọi là có cơ tình =)), nói chung là hint =)))
Có lẽ chính bởi vì khuôn mặt đó, khiến cho Sở Chích Thiên hưởng thụ được một loại khoái cảm biến thái đi. . . Cô nhất định phải hủy khuôn mặt đó, cô muốn xem, nếu như đã không còn khuôn mặt đó, Tiêu Tử Lăng lấy cái gì để hấp dẫn Sở Chích Thiên, lấy được sự sủng ái của anh ấy!
Ba người Lục Vân Đào rất nhanh tách xa hành động với Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng ở một ngã ba đường, bởi vì bọn họ phải đi tổ chiến đấu báo danh, Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng thì phải đi bộ tổng chỉ huy, vì vậy không phải cùng một đường.
Tiêu Tử Lăng nhìn theo bóng lưng bọn họ biến mất ở trước mắt, lúc này mới gia tốc tiến lên một bước, một phen kéo Sở Chích Thiên phía trước, trên mặt tràn đầy dấu chấm hỏi nói: “Sở ca, anh đang đánh chủ ý gì thế?”
“Hửm?” Sở Chích Thiên thoáng nhếch mi, liếc mắt nhìn Tiêu Tử Lăng, dường như không rõ Tiêu Tử Lăng nói là chuyện nào.
“Lúc ăn cơm làm gì lại làm cái điệu bộ đó? Khẳng định anh có mục đích.” Tiêu Tử Lăng rất khẳng định, Sở Chích Thiên sẽ không vô duyên vô cớ giúp cậu lau mặt, khẳng định có mưu tính gì đó, cậu phải hỏi rõ, bằng không bị bán vẫn còn giúp anh ta đếm tiền kìa, như vậy quá nguy hiểm.
“Không phải tôi thay cậu làm tròn câu nói lúc hừng đông của cậu sao. . .” Khóe miệng Sở Chích Thiên hơi nhếch, như cười như không nhìn Tiêu Tử Lăng một cái.