Mạt Thế Trọng Sinh Lộ

Chương 30 :

Ngày đăng: 05:51 19/04/20


Ba người Từ Dương lặng yên không một tiếng động theo mấy người kia đến trước một từ đường*, nhìn mấy người kia lén lén lút lút vào trong từ đường, bọn cậu mới cẩn thận quan sát từ đường một lần. Im lặng không lên tiếng nhìn gian phòng so với từ đường còn kiên cố hơn gấp mấy lần, trong lòng ba người cùng hiểu gật đầu. (Nhà thờ tổ tiên



Thì ra, người sống sót Ngưu gia thôn đều trốn vào bên trong từ đường, trách không được bọn cậu vừa tới ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy. Nếu như không phải do bọn Ngô Thiên Hạo ở lầu trên phát hiện bóng người qua lại ở phía mấy phòng ốc bên kia, sợ là đêm nay đã cho bọn người này có cơ hội đánh lén, cũng không biết rốt cuộc phía bên kia có bao nhiêu người.



Từ Dương nháy mắt với hai người kia, hai người đều gật đầu, ba người liền tới vô ảnh đi vô tung mà rời khỏi từ đường. Ngoại trừ khí trời, không ai biết bọn họ đã hiểu rõ hết tình huống của từ đường.



“Từ Dương, chúng ta có đi tìm một chút vật tư* có thể mang đi hay không?” Đàm Quỳnh Linh phụ trách hậu cần thấy trên đường đi bọn họ thu thập khá nhiều vật tư, lòng vẫn cảm thấy chút vật tư này thật ra căn bản không đủ nhìn, ai biết sau này cần phải mất bao nhiêu thời gian nữa mới có thể hồi phục lại ngành sản xuất, khó có được đi đến một thôn trang nhỏ có thể tự túc, sốt ruột mà mong đợi có thể tận khả năng thu thập nhiều vật tư một chút nữa. (vật liệu, đồ dùng



Từ Dương nhìn xung quanh một hẻm nhỏ trống không bóng người, sau đó khẽ gật đầu. Nếu mấy tên côn đồ có can đảm ở phía sau chạy đến, vậy đã nói rõ ít ngày trước đã đem tất cả vật tư lấy đi hết, về phần còn dư lại, hoặc là không thể tìm thấy được, chỉ sợ cũng không có phần bọn họ.



Ba người lén lút đi tới một căn phòng được mở cửa phân nửa, sau khi vào liền phát hiện phòng khách ngoại trừ những đồ dùng cỡ lớn trong nhà cũng không có thứ khác, nhìn lại phòng khác và phòng bếp, vẫn cũng chỉ có một ít đồ dùng trong nhà và đồ làm bếp, lương thực quan trọng một chút cũng không thấy, Từ Lâm và Đàm Quỳnh Linh đều có chút bất mãn.



Lặp đi lặp lại như vậy bốn năm lần, bọn họ cũng không có thu gom được vật tư trọng yếu gì, trong lúc nhất thời rất chán nản.



Trong lúc ba người chuẩn bị từ bỏ hành động thu gom vật tư, lúc dự định quay về nghỉ ngơi, một tia sóng sinh mệnh truyền đến trong đầu Từ Dương. Không giống với sóng sinh mệnh được truyền tới trong từ đường, mà là một khí tức tương tự với bọn Từ Lâm, có lẽ phải nói là tương tự với sóng sinh mệnh của dị năng giả.



Đương nhiên, trong từ đường cũng mơ hồ truyền ra sóng tương tự, nhưng sóng hiện tại cậu thu nhận được lại đến từ phía Tây, mà không phải trong từ đường.
Rốt cuộc, trong lúc hai phe đều trầm mặc, một tia tinh thần lực yếu ớt đứt quãng truyền đến trong đầu cậu: “Các người là ai? Cậu cũng có thể nói với cẩu cẩu?”



Từ Dương như có như không mà lắc đầu, mắt như trước không hề chớp mà nhìn chằm chằm ánh mắt của chó nhỏ: “Tôi chỉ là thông qua cẩu cẩu để liên lạc với cậu, nhưng lại không biết cẩu cẩu nói gì.”



Kiếp trước, cậu từng nghe qua có dị năng giả có thể hiểu ngôn ngữ động vật, đồng thời có khả năng khống chế động vật dị năng, đem sử dụng. Tại nơi con chó mới vừa chạy ra, hắn liền mơ hồ nhận thấy được một tia tinh thần lực yếu ớt. Vốn chỉ là muốn nhìn thử một chút, có thể cùng đối thoại với bên kia hay không, không nghĩ đến hiển nhiên thật sự thành công.



Đối phương tựa hồ trầm mặc một hồi, một lát sau truyền đến: “Cậu có thể tiến vào, nhưng bạn cậu thì phải chờ ở cửa.”



Từ Dương trầm mặc trong chốc lát, sau đó gật đầu: “Được.”



Hai người nói xong liền cắt đứt liên lạc, Từ Dương quay đầu nhìn hai người Từ, Đàm, sắc mặt bình tĩnh mở miệng: “Tôi và người ở bên trong nói chuyện được, hai người chờ ở cửa, tôi vào xem trước.”



Hai người đồng thời giật mình, Đàm Quỳnh Linh cau mày, muốn nói lại thôi nhìn Từ Dương. Từ Lâm cũng nhíu mày, vừa định mở miệng nói liền nhìn thấy ánh mắt kia của Từ Dương, lời vừa đến khóe miệng liền nuốt xuống bụng, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.



Hoàn chường 30.