Mạt Thế Trọng Sinh Lộ
Chương 57 :
Ngày đăng: 05:52 19/04/20
Mặc kệ lằng nhằng mất bao lâu, bốn người kia cuối cùng không thể ngồi được trên chiếc xe việt dã. Mà đến lúc này, không chỉ khiến lòng hai người Từ Hạ không thoải mái, Tôn Thành Long cũng có chút không thoải mái, chỉ cần vừa nghĩ đến việc đáp ứng hôm qua, hắn đối với bốn người kia càng thêm không có sắc mặt tốt.
Cho đến khi bốn người kia hùng hùng hổ hổ rời khỏi, Từ Dương vẫn không quăng cho bọn họ một ánh mắt, ở bên ngoài đi qua lại, dứt khoát về xe, để tránh khỏi lần thứ hai gặp phải chuyện như vậy. Nói thật, nếu không có hai vị kia, cậu căn bản sẽ không thêm vào đoàn xe.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có thể không có bọn cậu, đoàn người Tôn Thành Long cũng có thể an toàn đưa bọn họ về căn cứ. Chỉ là nghĩ tới hai đời tận thế khác biệt, lại vừa nghĩ tới sau này hai vị kia có thể nghiên cứu ra được cách tinh lọc đất trồng, cuối cùng vẫn là thấy có thể giúp thì tốt hơn.
Hạ Duyên Phong cũng không ở bên ngoài bao lâu, vốn có nghĩ ở bên ngoài nấu cháo giống như đoàn xe này nọ, nhưng gặp phải chuyên này, đừng nói Từ Dương không vui, ngay cả hắn cũng thấy mất hứng, mắt lạnh đảo qua những người sống sót vẫn thỉnh thoảng lén lút nhìn qua bên đây, dứt khoát trở về trong xe.
Về phần cơm trưa, hai người một chút cũng không lo, bọn họ ở trong không gian đã chuẩn bị không ít lương khô có thể ăn liền, hơn nữa còn có nhiều mùi vị. Nếu chỉ có hai người bọn họ, bọn họ sẽ tận hưởng thời gian hưởng lộc ăn; nếu có người ngoài ở đây, các loại lương khô đúng lúc có thể có công dụng.
Tôn Thành Long chú ý tới hai người Từ Hạ không có ăn cơm trưa mà đã trở về xe, trong lúc nhất thời có chút bận tâm là vì phiền lòng bởi chuyện mới vừa rồi, vì vậy liền tới thành khẩn xin lỗi: “Thật xin lỗi, đã tạo cho các cậu phiền toái, tôi sẽ cho người chú ý, sẽ không lại cho bọn họ đến quấy rầy các cậu.”
Nói thật, tuy rằng tối hôm qua Từ Dương đều nói đến, nhưng hắn vẫn cảm thấy có lẽ là cậu nói có chút khoa trương, nhưng nhìn chuyện vừa nãy, xem ra, Từ Dương thật sự không thích dây dưa với những người đó.
Nghĩ những chuyện gặp phải tới nay, Tôn Thành Long mắt lạnh quét nhìn một lượt vài tên sống sót mỗi lần gặp phải tang thi chỉ biết chạy trối chết, đến lúc ăn cơm thì ngồi chờ ăn, lúc trước đã cảm thấy không cần phải…cứu mấy người này, đụng phải việc này, càng cảm thấy bọn họ thật tệ hại.
Trong nháy mắt, tiếng thét chói tai không khống chế vang lên, người sống sót thấy bụi cây kia liền liều lĩnh chạy trốn về phía dị năng giả và quân nhân, không kịp trốn thoát, phút chốc liền bị dây cuốn lấy, ngay sau đó, một sinh mệnh lại tiêu tan.
Hai người Từ Hạ lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới, đột nhiên xuất hiện mấy khối băng lớn nhỏ khác nhau chém dứt dây leo, bụi cây kia thật là không ngờ lại có người sẽ làm nó bị thương, tất cả dây leo đều thu hồi lại, đồng thời hướng đến người tạo nên thương tổn cho nó là Từ Dương.
Tốc độ dây leo nhanh không thể tin được, Từ Dương không kịp tránh ra, chỉ phải vội vàng khởi động một lá chắn băng, khiến cho cậu không tin được, dây leo bị chém đứt lại sắc bén như lưỡi dao, chui tọt vào trong lá chắn băng. Nhìn dây leo liên tục chui vào trong lá chắn bắng, lúc này Từ Dương liền tăng thêm độ cứng cho lá chắn, sau đó nhanh chóng tách ra.
Lần lượt có người gia nhập vào chém giết dây leo, Từ Dương thừa dịp lúc này tìm kiếm nhược điểm của nó, nhìn dây leo bị chém liền có thể phục hồi một lần nữa, trong lòng dần dần hiểu rõ.
Trong lúc mọi người đang cùng chiến đấu một sống một còn với dây leo, Từ Dương chậm rãi tìm kiếm tinh hạch của dây leo, đó là một loại tinh hạch không quá chênh lệch với năng lượng của thú tinh hạch, đời trước lúc xuất hiện thực vật biến dị, nghiên cứu viên đều gọi năng lượng trong cơ thể thực vật là biến dị hạch, như vậy cũng có thể phân chia ra năng lượng thạch khác nhau.
Thật vất vả mới tìm được vị trí của biến dị hạch, trước tiên Từ Dương hạ xuống cho mình một tinh thần phòng ngự, sau đó bắt đầu tập trung dùng tinh thần lực tiến công về phía biến dị hạch kia. Không dùng quá lâu, đột nhiên một tiếng “Bùm” vang lên, bụi dây leo kia tan thành từng mảnh nhỏ trong nháy mắt.
Hoàn