Mạt Thế Trọng Sinh Lộ

Chương 60 :

Ngày đăng: 05:52 19/04/20


Từ lúc tai nạn bạo phát tới bây giờ, tựa hồ đã qua một khoảng thời gian rất dài, tại những năm đó phải vật lộn để sống sót, không ai biết được trong một đêm rốt cuộc có bao nhiêu người trở thành tang thi, càng không ai biết được số tang thi đã tăng thêm bao nhiêu.



Đối với người sống sót còn tồn tại mà nói, tang thi đến vĩnh viễn đều là cơn ác mộng không thể nào quên của bọn họ. Nếu như trên đời này không xuất hiện loại quái vật này, đa số mọi người đều mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi như trước.



Mà giờ phút này, bọn họ sinh sống trong một hoàn cảnh nguy hiểm cao, cả ngày lẫn đêm đều chờ đợi trong lo lắng bất an, rất sợ hơi sơ ý một chút, hoặc là đột nhiên đụng với một sóng tang thi, hoặc là đột nhiên bị đoàn quân tang thi bao vây thành công chiếm. Nhưng mặc kệ sinh sống có gian khổ làm sao, mọi người vẫn ôm mong muốn như cũ, tin tưởng có một ngày nào đó nhân loại sẽ chiến thắng được quái vật vô cảm này.



Ra khỏi tiểu khu, trên đường phố dần dần ầm ĩ tấp nập, trên đường gặp không ít người sống sót vẻ mặt chết lặng, nhìn từng cái dáng thon gầy vàng như nến, Từ Dương không khỏi trầm mặc, thật lâu cũng không mở miệng, một lúc sau, cậu khẽ nhắm mắt một cái, bất động thanh sắc xóa sạch tâm tình phức tạp ẩn trong đáy mắt.



Đời trước, mỗi lúc thấy hình ảnh một màn giống như vậy, cậu luôn có xúc động không kiềm chế được, mà giờ phút đó, từng có người nói với cậu rằng: Sống ở mạt thế, mọi người đều gặp cùng một khốn cảnh, tục ngữ nói Thiên nhiên chọn lọc, thích ứng ắt sống. Nếu bọn họ đã lựa chọn trốn tránh, cần gì phải quản bọn họ nhiều như vậy.



Có thể vừa mới bắt đầu cậu có chút không phục, mà khi cậu tận mắt nhìn những người thân mất đi ở trước mắt, vừa cảm nhận được sâu sắc mình bị người hại, cậu mới hiểu được những lời này thật sự là đúng đắn. Chính khi trải qua sinh ly tử biệt này, cho nên hiện nay khó có được mà sống lại một đời, cậu sẽ không bao giờ giẫm lên vết xe đổ này nữa.



Giờ đây, khi một đôi mắt bao hàm kì vọng cầu xin rơi xuống trên người bọn cậu, cậu nhìn như không thấy mà hạ xuống ánh mắt, lòng bình tĩnh không có chút gợn sóng, dường như không có chú ý đến những chuyện xảy ra bên ngoài.



Giống với Từ Dương, Hạ Duyên Phong làm như không thấy loại ánh mắt này, mặt hắn không đổi nhìn về phía trước, chỉ từ từ đuổi kịp bước đi của Từ Dương, bỗng nhiên giương mắt nhìn tình huống có chút hỗn loạn xung quanh, sau đó dùng thanh âm trầm thấp mà từ tính hỏi: “Có muốn đi nhìn khu giao dịch một chút hay không?”
Do thế nên dù có tính trượng nghĩa, hay muốn giúp đỡ người, nhưng mọi người lại đều coi ông là người có tật thích xía mũi vào chuyện của người khác. đa số không giúp được tới nơi tới chốn, mà chỉ hay làm rối ren, phá bĩnh.



Vì vậy về sau này, mỗi khi người ta muốn nói về một kẻ hay nhảy ra chặn đường, hoặc hay chõ mũi, phá bĩnh chuyện của người khác là Trình Giảo Kim.- Theo nguồn bachhopthuquan.com



Hạ Duyên Phong thong dong bình tĩnh đón nhận ánh mắt đầy tơ máu kia, mi cong hơi nhíu một chút, tiện đà chậm rãi mở ra, nhìn gã đàn ông đang trừng mắt này, nhàn nhạt mở miệng: “Anh cần thuốc sao? Chúng tôi có thể đổi cùng anh.”



Hàn Ngạn Hổ nghe được chữ “Thuốc” hắn đang cần, vẻ giận dữ cũng dần bình tĩnh trở lại, ánh mắt hắn phức tạp nhìn Hạ Duyên Phong cản hắn, thật lâu mới có chút không xác định mà hỏi thăm: “Lời nói của cậu là thật sao?”



Hạ Duyên Phong hơi nhíu mày, trong lòng biết chỉ thuận miệng nói chỉ sợ người này không tin tưởng, dứt khoát lấy vài loại thuốc từ trong túi đeo, lúc đến trước mắt liền hoãn, sau đó lại liền để lại trong túi:”Nếu như đồng ý giao dịch, chúng ta tìm một chỗ để bàn bạc đi.”



Mặc dù chỉ xuất hiện trước mắt một chút, nhưng ánh mắt vô cùng nhạy bén của Hàn Ngạn Hổ cũng thấy rõ trong đó là những thứ thuốc hắn cần, hắn trầm mặc nhìn Hạ Duyên Phong một chút, sau đó quyết đoán gật đầu. Chỉ cần bọn họ nguyện ý đổi thuốc mà hắn đang cần, hắn không ngại đổi tất cả tinh hạch cho họ, chỉ là không biết bọn họ có để vào trong mắt hay không.



Hoàn