Mạt Thế Trọng Sinh Lộ
Chương 8 :
Ngày đăng: 05:51 19/04/20
Editor: Bạch Mai
Beta: Lục Thu, Mai.
Trời còn chưa sáng, tiếng ầm ầm đột nhiên mà đến triệt để đánh thức Từ Dương ngủ không sâu giấc, giơ tay lên nắm lấy đầu tóc rối bù xù, lập tức dứt khoác đứng dậy. Đè xuống chốt mở đèn, sau đó đi tới trước gương nắm lấy cây lược, chải sơ qua mái tóc rồi đặt lược xuống, xoay người đi đến phía tủ quần áo.
“Anh, chuyện gì vừa xảy ra?” Từ Lâm xoa đôi mắt đang lim dim vì buồn ngủ, chậm chạp mà ngồi dậy, biểu tình có chút mông lung mà nhìn anh cậu. Chuyện phát sinh ngày hôm qua thật sự là chuyện khiến người ta khó có thể tin, trong lòng cậu giờ đây đã có quá nhiều chuyện, tối hôm qua lại ngủ rất trễ. Hiện tại sớm như vậy đã tỉnh lại, toàn thân đều rất mệt mỏi.
“Có thể là trên lâu có chuyện gì đó xảy ra.” Từ Dương nhàn nhạt nói, đi đến tủ quần áo tìm một bộ đồ, sau đó lại quay đầu liếc nhìn Từ lâm không có chút tin thần gì: “Nếu như thực sự mệt mỏi, cậu nên đi ngủ thêm một lát, anh sẽ gọi cậu dậy. Không có tinh thần dồi dào, chúng ta cũng không có cách nào đối phó tang thi.”
Từ Lâm lắc đầu, giơ lên hai tay hung hăng chà xát mặt, chợt xoay người xuống giường: “Không ngủ, hiện tại đã không giống trước kia, em mong muốn nhanh chóng thích ứng, bằng không chỉ mang đến phiền phức cho mọi người. Dậy sớm một chút cũng tốt cho rèn luyện thân thể, để tránh khỏi thân thể không tốt, trái lại liên lụy anh.”
Vẻ mặt Từ Dương suy nghĩ sâu xa mà sờ sờ cằm, tự mình nhìn xung quanh một chút rồi không có cách nào khác nhìn lại cánh tay mình có điểm nào là không giống, lông mi hơi nhíu lại lập tức tràn đầy đồng cảm mà thở dài: “Quả thực cần phải rèn luyện thân thể, lúc đầu tang thi hành động chậm chạp ngu ngốc, nhưng bất quá có số lượng rất đông đảo, có đầy đủ thể lực và tinh thần, không thể nghi ngờ sẽ nâng cao không ít tỉ lệ chạy trốn.”
Từ lúc y có không gian đến nay, trừ bỏ thời gian đi ra ngoài thu thập vật liệu, còn lại đại đa số đều là trốn ở không gian rèn luyên. Tính toán tỉ mỉ, y ở trong không gian đã rèn luyện được hơn mấy tháng, nhưng ngoại trừ thân thể y tốt hơn trước đây, khí lực cũng tốt hơn, hoạt động linh hoạt, nhưng vẻ bên ngoài vẫn không có chút thay đổi gì.
Từ Dương và Từ Lâm nhìn sơ qua cũng không quá giống nhau, nhưng nếu nhìn kĩ lại, liền sẽ phát hiện hai anh em bọn họ lớn lên rất giống nhau. Bất đồng là ánh mắt của hai người, ánh mắt Từ Lâm trong suốt như là ánh mặt trời ấm áp, còn lại ánh mắt Từ Dương lại lộ ra vẻ trong treo khó có thể che giấu nhưng lạnh lùng, phảng phất như vạn dặm băng tuyết, làm người khác sợ hãi.
Đợi đến khi cánh tay vững vàng buông ra, Từ Lâm cảm thấy có chút lạnh người, ngẩng đầu nhìn lên lưng thẳng tắp Ngô Thiên Hạo, theo tầm mắt của hắn nhìn về phía Từ Dương, có chút không được tự nhiên mở miệng: “Thiên Hạo, Từ Dương là anh của tớ.”
Ngô Thiên Hạo nghe vậy liền gật đầu, hắn vừa tỉnh lại, đầu có chút hỗn loạn, cũng không biết tình huống bây giờ là gì, cho nên chỉ lẳng lặng nhìn Từ Dương, khẽ mỉm cười rồi nói: “Chào anh Dương”
Từ Dương nhàn nhạt gật đầu một cái, y cũng không muốn miễn cưỡng bọn họ đem tất cả mọi chuyện nói đàng hoàng cho y biết, chỉ nói: “Cậu đã tỉnh lại, chúng ta đợi đến hừng đông thì chuẩn bị rời đi. Duyên Phong, cậu cùng tôi đi chuẩn bị thức ăn. Từ Lâm, cậu cùng Thiên Hạo nói một chút về kế hoạch của chúng ta.”
“Được, chờ em và Thiên Hạo nói xong, chúng em sẽ qua giúp một tay.” Thấy anh cậu cũng không hỏi tới chuyện vừa rồi, Từ Lâm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng vừa rồi cậu muốn trực tiếp nói cho anh cậu biết, nhưng không sẵn sàng chuẩn bị mọi thứ mà nói ra, trong lòng cậu thực sự rất lo sợ.
Từ Dương không dấu vết đánh giá sắc mặt Ngô Thiên Hạo nghiêm túc, ở trong lòng lặng lẽ gật đầu một cái, chợt đứng dậy, thản nhiên nói: “Cần phải chuẩn bị rất nhiều lương khô, nhiều người hỗ trợ cùng tốt.”
Hoàn