Mạt Thế Trọng Sinh Lộ
Chương 9 :
Ngày đăng: 05:51 19/04/20
Editor: Bạch Mai
Beta: Lục Thu, Mai.
Sắc trời dần dần sáng lên, toàn bộ thành phố cũng vì thế mà càng trở nên hỗn loạn. Tối hôm qua tai nạn bùng phát quy mô lớn, tựa như dấu vết khắc sâu ở trong lòng mỗi người vậy, không khí âm trầm lan tràn tốc độ cực nhanh bao phủ toàn thanh phố, chuyện mới xảy ra mới chỉ một ngày, toàn quốc gia đều lún sâu vào khủng hoảng.
Học sinh không thể đi học, công nhân viên chức không thể đi làm. Trên đường nhiều loại xe cộ đỗ mịt mù, đồng thời cũng đông nghịt khuôn mặt tang thi dữ tợn. Bất kể là đường phố rộng lớn sáng sủa, hay là xung quanh hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, không thời điểm nào là không có tiếng kêu khóc liên tiếp, chỉ chốc lát liền bị bao phủ trong tiếng kêu gào.
Chỉ có một ngày ngắn ngủi, rất nhiều quốc gia rơi vào trong tai nạn khốn đốn đều vì nguyên thành bất thình lình này. Tin tức mới nhất được nói đến trong nước, lãnh đạo quốc gia đã phát ra mệnh lệnh, các tổ chức quân đội sẽ đi đến các thành phố để cứu người sống sót ra.
Từ trong miệng Từ Lâm biết được sự tình phát sinh hôm qua, cùng với tận mắt thấy đám tang thi dưới lầu, Ngô Thiên Hạo không khỏi nhíu mày thật chặt. Không biết trầm mặc bao lâu, hắn rốt cục như là hạ quyết tâm mà vùng xung quanh lông mày đang nhíu chặt cũng giãn ra, đôi mắt ôn nhu nhìn về Từ Lâm đứng ở cửa sổ bên kia.
Mặc kề tình hình bên ngoài có bao nhiêu hỗn loạn không thể chịu nỗi, chí ít hiện tại bọn họ đều sống rất tốt, mà sẽ vẫn luôn tiếp tục cố gắng sống sót. Gặp phải tai nạn to lớn như vậy, hai người bọn họ vẫn như cũ bầu bạn với nhau, như thế tất cả đều tốt, không phải sao?
“Thiên Hạo, chúng ta đi giúp làm lương khô.” Từ Lâm đang nhìn bầu trời hít một hơi thật sâu, sau đó dời đường nhìn đến trên mặt Ngô Thiên Hạo, đôi mắt sáng trong suốt dần dân nổi lên nhu tình nhàn nhạt. Cuộc sống sau này sẽ làm sao, cậu không thể nào biết được, nhưng chỉ cần có một chút khả năng sống, cậu đều sẽ không dễ dàng buông tha.
Ngô Thiên Hạo không trả lời, chỉ là dùng ánh mắt thâm thúy dừng lại ở cậu thật lâu, sau đó cất bước đi đến, đem cậu ôm vào trong lòng, cuối đầu xuống hôn lên đôi môi hồng nhàn nhạt. Có lẽ là trải qua một đợt sốt cao hôn mê, hai người như là xa cách đã lâu mới gặp lại mà hôn thật sâu…
Nghe được lời này của hắn, trong lòng Từ Dương khẽ động, rất nhanh ở chỗ sâu nhất trong ánh mắt hiện lên một chút ánh sáng nhàn nhạt. Xem ra, nghi vấn của y rất nhanh sẽ được trả lời, có phải giống với đáp án theo suy đoán của y hay không.
So với Từ Dương bình tĩnh lãnh đạm, còn lại hai người Từ Hạ hoang mang mà nhát mắt mấy cái, chợt mở to hai mắt chăm chú nhìn Ngô Thiên Hạo, trên mặt cả hai hiện lên hình dáng chăm chú không khác biệt lắm, phảng phất dường như lo lắng sẽ bỏ lỡ một hình ảnh đặc sắc.
Tại ánh mắt chăm chú của ba người, Ngô Thiên Hạo áp chế nội tâm kích động nho nhỏ, chậm rãi nâng tay phải lên, lòng bàn tay hưởng về phía trước rồi mở ra, chỉ thấy hắn hết sức chăm chú nhìn vào lòng bàn tay trống không. Tầm ba giây đồng hồ, lòng bàn tay của hắn chậm rãi xuất hiện một ngọn lửa nho nhỏ.
Ngọn lửa xuất hiện trong nhát mắt, bỏ qua Từ Dương như trước vẫn duy trì trấn định, Từ Lâm và Hạ Duyên Phong đều bị hình ảnh trước mắt làm kinh ngạc, hai người đều đờ người ra mà trừng mắt nhìn ngọn lửa, hai mắt trợn tròn thật lâu cũng không chuyển động.
Thật vất vả mới hoàn hồn lại, Từ Lâm liền không nhịn được kinh hô thành tiếng, tựa như là nhớ đến cái gì, liền vội vã che miệng lại, khẩn trương nhìn cửa phòng đóng chặt một chút, cho đến khi xác định bênh ngoài không có động tĩnh gì, cậu lại nhỏ giọng hỏi:”Thiên Hạo, đây…đây không phải là dị năng trong tiểu thuyết nói chứ? Đúng không, đúng không?
Hạ Duyên Phong mặt dù không có hỏi, nhưng trong mắt hắn cũng lộ ra nghi vấn giống vậy. Đúng là bất đồng với Từ Dương, Từ Dương tự mình trải qua mạt thế, biết mạt thế sẽ có người thức tỉnh dị năng, mà ba người Hạ Duyên Phong lại chỉ xem từ trong tình tiết tiểu thuyết mạt thế, vì vậy bọn họ tuy rằng thấy tận mắt, nhưng vẫn cảm thấy không thể tin được như cũ.
Nhưng mà cậu cũng rất nhanh thì bình thường trở lại, mặc dù bọn họ hiểu được tiểu thuyết và hiện thực cũng không phải cùng một chuyện, nhưng bây giờ mạt thế đã tới, đột nhiên tận mắt thấy ngọn lửa đột nhiên xuất hiện, còn có chuyện gì là không thể xảy ra đây?
Hoàn