Mạt Thế Trùng Sinh Chi Nữ Vương Trở Về
Chương 86 :
Ngày đăng: 18:54 19/04/20
"Ô ô..." Thẩm Duyệt lại nhịn đau không được khóc lên, nước mắt rơi như mưa, khiến cho Trần Thông rất thương tiếc.
"Đừng khóc" Trần Thông dè dặt an ủi.
"Uh, " Thẩm Duyệt thút tha thút thít, bộ dáng rất đáng thương.
Trần Thông nhịn không được đau lòng, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn trời, gặp sắc trời đã sắp tối, lập tức muốn vào đêm tối, vội hỏi:
"Tiểu Duyệt nếu ngươi không ngại, trước hết đi đến chỗ của ta nghỉ ngơi một chút."
Bản thân Thẩm Duyệt cũng không có bất kỳ chỗ nào để đi, hiện giờ nghe đượ lời nói củaTrần Thông, biết rõ chỗ ở của Trần Thông khẳng định chẳng có gì đặc sắc, nhưng không còn cách nào, chỉ có thể gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ cảm kích "Thật sự là cám ơn ngươi, " rồi sau đó lại là một bộ dáng may mắn "Thật may là có ngươi!"
Có những lời này của Thẩm Duyệt, Trần Thông lập tức trong lòng kích động, vỗ vỗ ngực bụng
"Uh, giao cho ta đi, chỉ cần có ta ở đây, ta quyết không để cho người khác bắt nạt các ngươi."
Thẩm Duyệt cúi đầu cười một tiếng, giống như là có chút thẹn thùng, trong mắt trong trẻo lại tràn đầy những tia lạnh lùng.
Thẩm Duyệt cúi người muốn đỡ Dương Mai ở trên mặt đất, Trần Thông nhìn thấy nhanh chóng muốn giúp đỡ.
Trần Thông không phải là dị năng giả, thể lực bình thường, Dương Mai triệt để ngất trên mặt đất, sức nặng cực kỳ lớn, Trần Thông vừa mệt vừa đói, thời điểm đem Dương Mai dựa vào trên người mình, thiếu chút nữa không có đứng vững.
Thẩm Duyệt thấy vậy trong mắt tràn đầy khinh bỉ, trong miệng lại khéo hiểu lòng người nói:
"Mẹ ta rất nặng, hay là giao cho ta đi"
"Không cần" Trần Thông vội vàng lớn tiếng nói, mặc dù rất nặng, nhưng hắn là nam nhân, ở trước mặt là Thẩm Duyệt tình nhân trong mộng sao có thể không có tiền đồ như vậy?
Vì vậy Trần Thông đỡ Dương Mai, lảo đảo đi, còn Thẩm Duyệt ở một bên vẻ mặt lo lắng đi theo, lại là không có ý định tiến lên hỗ trợ. Trần Thông mang theo Thẩm Duyệt đi tới một cái một lối đi nhỏ. Xung quanh lối đi ẩm ướt giống như là muốn tích nước vậy, trên mặt đất tràn đầy rác rưởi dơ dáy bẩn thỉu, thậm chí còn có phân và nước tiểu của người mùi thúi, đem Thẩm Duyệt hun đến thiếu chút nữa ngất đi.
Con đường nhỏ hai bên có một vài lều nhỏ, từ bên trong lộ ra một vài tia sáng, Thẩm Duyệt nhìn thấy bên trong đầy ấp người, phần lớn là thanh niên thô lỗ, còn có một vài đứa trẻ con mở to một đôi mắt đen to tròn, thoạt nhìn ngơ ngác.
Thẩm Duyệt trong nội tâm tràn đầy ghét, nhưng lại không thể không nhẫn nại.
Trần Thông cũng cảm giác có chút thẹn thùng, nhìn xem Thẩm Duyệt đang cúi đầu an ủi
"Tiểu Duyệt thật sự là rất xin lỗi, ngươi trước nhẫn nại một tý, lập tức tới ngay."
Thẩm Duyệt nặn ra một tia cười, bộ dáng nhu nhược đáng thương, làm cho Trần Thông trong nội tâm càng thêm đau lòng, chỉ cảm giác mình không có đúng.
Thẩm Duyệt nhưng trong lòng thì nghĩ tới, cô nhất định phải cùng người cha Thẩm Hoa Vinh của cô gặp một lần, tiện nhân Vân Khởi, có thể đem mẹ con các cô đuổi tận giết tuyệt, nhưng Thẩm Hoa Vinh cũng là ba của cô ta, cô cũng không tin, Vân Khởi còn có thể đem Thẩm Hoa Vinh đuổi tận giết tuyệt?
Vân Khởi nếu đã đem Thẩm Hoa Vinh ở lại công hội, nghe nói để cho Thẩm Hoa Vinh ở trong một cái phòng lớn, cả ngày cái gì cũng không cần làm, ăn uống liền không lo.
Cô cũng là con gái của Thẩm Hoa Vinh, cô hướng Thẩm Hoa Vinh muốn ăn uống, quả thực chính là đạo lý hiển nhiên, chỉ cần có thể gặp được mặt Thẩm Hoa Vinh, như vậy có thể theo trong tay Thẩm Hoa Vinh lấy một chút gì đó đồ ăn thức uống a.Thẩm Duyệt đang nghĩ ngợi thế nào mới có thể gạt con tiện nhân Vân Khởi kia, cùng Thẩm Hoa Vinh được gặp mặt một lần thì lại nghe được Trần Thông nói
"Đến rồi!"
Thẩm Duyệt ngẩng đầu nhìn thấy ngay ở trước mặt cô có một túp lều nhỏ.
Trần Thông thẹn thùng hướng Thẩm Duyệt cười nhẹ một tiếng, sau đó đi vào.
Bên trong rất tối, Thẩm Duyệt là dị năng giả, thị lực không sai, mặc dù lức vừa mới bắt đầu không có thích ứng, một lát sau, liền thấy rõ ràng tình hình ở bên trong.
Chỉ thấy một gian chỉ có 50 m², bên trong hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc nằm, chen lấn không ít người.
Những người kia vốn là nhàm chán nhắm mắt lại, nhưng nhìn thấy Trần Thông mang theo người lạ tiến vào, lập tức lớn tiếng tức giận nói:
"Không cần cám ơn, không cần a, " Trần Thông gãi gãi đầu, rất là thẹn thùng.
Dương Mai thấy vậy, trong nội tâm đối Trần Thông càng thêm khinh thường, cảm thấy Trần Thông một chút lễ giáo cũng không có.
"Ọc ọc..." Dương Mai đã sắp hai ngày chưa ăn cơm rồi, hơn nữa còn bị trọng thương, hiện tại thật vất vả tỉnh lại, bụng liền bắt đầu kêu.
Dương Mai lập tức nhìn về phía Thẩm Duyệt, Thẩm Duyệt biết rõ Dương Mai là có ý gì, nhưng là chính cô còn đói bụng, nơi nào có đồ ăn cơ chứ?
Vì vậy Thẩm Duyệt lắc lắc đầu, Dương Mai lập tức đưa ánh mắt nhảy vào hướng Trần Thông
"Trần Thông đúng không? Ngươi có có đồ ăn?"
Trần Thông sắc mặt lập tức đỏ lên, cảm thấy rất thẹn thùng, có chút hèn mọn cúi đầu xuống.
Dương Mai cho rằng Trần Thông không muốn đem ăn gì đó lấy ra, lập tức không vui nói:
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không ăn không ngươi, chờ ta tốt lắm, ta liền đem trả lại cho ngươi."
"Không phải là vậy, không phải vậy." Trần Thông gấp rút khoát tay,
"Không phải vậy, dì à, ta thật sự cũng chưa ăn gì rồi."
Phế vật, Dương Mai trong nội tâm thầm mắng một tiếng, thở dài, không để ý tới Trần Thông nữa, dựa vào ở trên tường, đối với Thẩm Duyệt nói:
"Tiểu Duyệt a, chúng ta như vậy không phải là biện pháp a, chúng ta còn đi tìm cha ngươi."
"Uh, mẹ, ta biết rõ " Thẩm Duyệt vốn chính là tính như vậy.
"Ngươi là con gái của hắn, hắn không thể bỏ mặc ngươi như vậy, hắn hiện tại ngược lại ăn ngon, ở chỗ tốt" Dương Mai oán hận mắng: "Không có lương tâm."
"Mẹ, ngươi yên tâm, ta ngày mai sẽ đi tìm cha, " Thẩm Duyệt an ủi Dương Mai.
"Uh, " Dương Mai gật đầu "Kia cũng không quá nguy hiểm chứ?"
Vân Khởi tiểu tiện nhân kia không cho các cô vào trong thành, trong thành là người của Vân Khởi, nếu như Thẩm Duyệt vào trong thành có thể gặp nguy hiểm hay không, Dương Mai vẫn còn thật là quan tâm Thẩm Duyệt.
"Yên tâm đi mẹ, ta không có việc gì, " Thẩm Duyệt sắc mặt bình tĩnh.
"Dì a ngươi yên tâm đi, ta sẽ trợ giúp Tiểu Duyệt" Trần Thông lúc này cũng nhảy ra, muốn cấp Dương Mai một cái ấn tượng tốt.
"Ngươi?" Dương Mai nhìn sang Trần Thông "Ngươi là dị năng giả mấy cấp a?"
"A?" Trần Thông nghe được lời nói Dương Mai, trong mắt hiện lên một tia tự ti, thanh âm có chút nhỏ lại
"Ta... Ta không phải là dị năng giả."
"Bất quá, bất quá, " Trần Thông vội vàng nói:
"Ta mặc dù không phải là dị năng giả, nhưng ta sẽ bảo hộ Tiểu Duyệt thật tốt."
Dương Mai vốn muốn nói không tự lượng sức, nhưng là đột nhiên nghĩ đến, mẹ con các cô bây giờ có thể có một cái chỗ dung thân còn phải dựa vào cái nam nhân vô dụng trước mắt này, Dương Mai vì vậy không kiên nhẫn quay đầu đi, không để ý tới Trần Thông.
Trần Thông thấy, trong nội tâm lại là có chút thầm hận, hận chính mình không có bản lãnh.
Thẩm Duyệt nghe cuộc đối thoại của Dương Mai và Trần Thông, ngay cả nói cũng không nói gì thêm, Trần Thông đối với cô mà nói, bất quá bây giờ chỉ là người có thể có chỗ dùng đến mà thôi. (Khổ thân a TT khi gặp phải TD, tác giả sẽ phù hộ cho a)