Mạt Thế Trùng Sinh Chi Nữ Vương Trở Về
Chương 87 : Biến hóa
Ngày đăng: 18:54 19/04/20
Ba người rốt cục chịu dựng bụng đói chờ đến hừng đông, mấy người ở trong lều cũng bắt đầu lục tục thức dậy.
Dương Mai cùng Thẩm Duyệt lúc này mới nhìn rõ mấy người trong nhà trên cơ bản đều là nam nhân, diện mạo cùng Trần Thông cơ hồ không sai biệt lắm, râu quai nón, y phục trên người dơ dáy bẩn thỉu, còn tản ra mùi khó ngửi.
Những người này từ trong lòng ngực móc ra nửa khối bánh bao nguội để dành từ trưa hôm qua, bánh bao cứng rắn giống như là tảng đá vậy, họ ăn một chút một tới khi hết sạch sẽ mới thôi.
Những bánh bao kia cứng rắn như đá, nước uống trên cơ bản là không có, chỉ có thể đợi tới thời điểm đi ra ngoài làm việc, tìm kiếm một chút nước uống.
Chứng kiến những người kia ăn, Dương Mai càng thêm đói bụng, chỉ là Dương Mai trong lòng xem thường những người này, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhắm mắt lại làm ngơ.
Chờ mấy người trong nhà đều đi hết, Thẩm Duyệt lúc này mới đứng lên, Trần Thông cũng đi theo đứng ở đằng sau lưng Thẩm Duyệt.
Dương Mai nhìn xem con gái cua minh, cẩn thận dặn dò
"Tiểu Duyệt, nhất định phải cẩn thận a, nếu như nhìn thấy cha ngươi, ngươi nhất định phải..."
Dương Mai lải nhải dặn dò Thẩm Duyệt hướng Thẩm Hoa Vinh đòi hỏi đồ vật. Thẩm Duyệt trong lòng có chút bực mình, nhưng vẫn là nghiêm túc nghe.
Dương Mai trên người có vết thương, tự nhiên không thể đi lại, chỉ có thể lưu lại đây dưỡng thương, thật may chủ yếu đều là vết thương ngoài da, nếu không Dương Mai đã sớm chết rồi.
Thẩm Duyệt cùng Trần Thông rời gian phòng nhỏ kia, đi ra phía ngoài, đi trên lối đi nhỏ, hướng đi vào trong thành, tới cổng thành.
Thẩm Duyệt nhìn cổng thành gần trong gang tấc, Thẩm Duyệt cũng không dám đi vào ngay, trong thành cơ hồ đều có người của Vân Khởi, nếu để cho tiểu tiện nhân kia biết rõ cô ta vào trong thành, khẳng định lại không ngừng cho người đánh, nói không chừng còn có thể...
Trần Thông nhìn Thẩm Duyệt đứng im ở trước cổng thành không động, biết rõ trong nội tâm Thẩm Duyệt sợ hãi, vội nói:
"Tiểu Duyệt ngươi đừng lo lắng, bộ dạng này của ngươi, không ai có thể nhận ra ngươi a."
Nghe được lời nói Trần Thông, Thẩm Duyệt trong nội tâm càng thêm không biết tư vị gì. Nhắc tới hình tượng cô bây giờ, Thẩm Duyệt đều có tâm muốn tự sát rồi.
Thẩm Duyệt vốn là bị người đánh, mặt mũi bầm dập, có thể so với đầu heo, bình thường không phải là người quen thật đúng là nhận không ra. Trần Thông vốn rất thích Thẩm Duyệt cũng không có nhận ra, vẫn là nghe đến giọng nói của Thẩm Duyệt mới nhận ra.
Mà bây giờ Thẩm Duyệt, trên người một thân quần áo chỉnh tề đã bị Trần Thông đổi thành quần áo cũ rách đầy miếng vá, đầu tóc cũng biến thành rối bời giống như ổ chim. Trên người căn bản không dùng trang sức, mạt thế tâm người cũng lạnh lùng đi bao phần, trên đường thường có người đánh lộn, trên mặt cho dù có vết thương, cũng chỉ là chọc cho người khác liếc mắt nhìn một chút, sẽ không nhìn nhiều, càng sẽ không nhiều lời. Trần Thông ở bên cạnh ngược lại không có gì thay đổi, nghĩ đến cũng sẽ không có người biết đến hắn.
Sau khi ra khỏi siêu thị, Thẩm Hoa Vinh bắt đầu ở trong đám người tìm kiếm mục tiêu, xem đêm nay có thể hay không có một người tình lãng mạn một đêm.
Đột nhiên, Thẩm Hoa Vinh ánh mắt sáng lên, chỉ thấy trong đám người, đang có một mỹ nữ vóc người nóng bỏng hướng hắn khoát tay. Thẩm Hoa Vinh lập tức tinh thần tỉnh táo, cũng hướng phía mỹ nữ kia khoát tay áo.
Mỹ nữ kia rất là biết điều đi ra khỏi đám người, lặng lẽ đi sau lưng Thẩm Hoa Vinh, sau đó đi đến một nơi vắng vẻ không người. Thẩm Hoa Vinh nhìn thấy xung quanh không người nào, lúc này mới kéo mỹ nữ sau lưng lại, đến đây một nụ hôn dài kiểu Pháp. Mỹ nữ cũng rất khá, hai người bắt đầu như keo như sơn quấn quýt. ( O_O)
Đang ở thời điểm Thẩm Hoa Vinh muốn tiến thêm một bước làm chút chuyện tình, chỉ nghe sau lưng truyền đến một tiếng
"Cha!"
Thẩm Hoa Vinh tâm trí lập tức bị hù dọa một cái, toàn thân run lên, cho rằng người đến là Vân Khởi, xoay người nhìn lại, chỉ thấy một tên ăn mày, quần áo cũ rách, trên mặt tràn đầy bầm tím nhìn không ra vẻ mặt nam nữ tức giận nhìn hắn.
Thẩm Duyệt gặp Thẩm Hoa Vinh không có phản ứng, lập tức lại nổi giận đùng đùng gọi một tiếng
"Cha, ta là tiểu Duyệt a, ngươi đang làm gì vậy? Tại sao có thể phản bội mẹ?"
Thẩm Duyệt vẻ mặt lên án trừng mắt nhìn Thẩm Hoa Vinh, một bộ dáng ngươi tại sao có thể phản bội mẹ ta, làm cho đồng thời Thẩm Hoa Vinh thở phào nhẹ nhõm, trong nội tâm cũng bắt đầu có chút phiền chán đến.
"Nha. Thân ái, cô là ai?" Thẩm Hoa Vinh ôm mỹ nữ trong ngực, vẻ mặt nghi hoặc nhìn xem Thẩm Duyệt
"Nghe cô ta gọi ngươi là cha, cô ta không phải là con gái của ngươi đi a?" Mỹ nữ kia vẻ mặt khinh bỉ cùng không thể tin nói, khiến cho Thẩm Hoa Vinh lập tức la hoảng lên
"Làm sao có thể? Cô ta không thể nào là con gái của ta, con gái của ta chính là hội trưởng công hội lính đánh thuê a."
Thời điểm Thẩm Hoa Vinh nói đến Vân Khởi,khuôn mặt kiêu ngạo, làm cho mỹ nữ trong ngực rất là kinh ngạc, sau đó chính là khuôn mặt sùng bái
"A, thân ái, con gái của ngươi thế nhưng chính là hội trưởng công hội lính đánh thuê? Thật sự là bất khả tư nghị a." Nói thân thể lại hướng trong lòng Thẩm Hoa Vinh chui vào.
Còn Thẩm Duyệt ở bên cạnh đã bị đả kích tới trợn mắt há hốc mồm, đây là có chuyện gì sảy ra? Cha của cô ta không phải là rất yêu thương cô ta sao? Tại sao sẽ ở bên ngoài nói, cô ta không phải của con gái hắn đây?
Cô ta không tin, cha đối xủ với cô ta như vậy? Sẽ không.