Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 14 :

Ngày đăng: 20:02 18/04/20


Phó Sử Ngọ mặc dù có chút cứng ngắc không biết ứng biến, nhưng thường thức vẫn phải có, ít nhất y cũng không tin lời nói lúc này của Đường Húc Hải: “Cho dù là nhiễm trùng cũng không có khả năng bị nóng lên nhanh như thế.”



Đường Húc Hải ngậm miệng khẽ thở dốc, cũng không nói cho y biết lúc trước đá T shirt xanh đã bắt đầu hơi sưng rồi.



Phó Sử Ngọ nhìn bộ dáng có chết cũng không mở miệng này của hắn cũng phục rồi, người này cậy mạnh đến mức nào mới chịu thôi đây?



“Rồi, cái gì cũng đừng nói nữa, nằm xuống đi!” Phó Sử Ngọ tức giận đỡ lấy thân thể hắn ấn hắn xuống.



“Trên xe của tôi hình như có một tấm thảm.” Ôn Triệu Minh nói.



“Anh thành thật mà ngồi đây, đừng động.” Phó Sử Ngọ rốt cục cũng có cơ hội tăng mạnh khí thế trước mặt Đường Húc Hải đang suy yếu.



Đường Húc Hải cả người không chút sức lực dựa vào tường, lười nói chuyện với y.



Phó Sử Ngọ một mình đi về phía cửa, mở chốt cửa, bò lên xe lấy ra một cái thảm lông từ thùng xe sau. Y nghĩ nghĩ, tìm kiếm một hồi trên xe Ôn Triệu Minh, đem những thứ y cảm thấy có thể sử dụng được vào trong thảm bọc lại rồi mang đi.



Chiếc xe này của Ôn Triệu Minh sau khi anh ta bị tai nạn mới đưa tới, anh ta giờ đã không lái được nhưng cũng không muốn ngồi xe của người khác, vì thế vẫn luôn để đó. Mỗi lần đi bệnh viện tái khám đều ngồi xe này, mùa đông ngồi trên xe lăn phải dùng thảm khoác lên đùi chắn gió. Trừ cái này ra trợ lý lái xe kia còn thêm một ít đệm lên xe để anh thoải mái chút.



Phó Sử Ngọ cầm hai cái đệm kia, một cái đệm hình chữ U, còn lấy ra một chiếc ô và bình nước giữ ấm từ trong xe, cộng thêm mấy bao khăn giấy ướt và khăn giấy rút.



Ôn Triệu Minh cũng là người cần chiếu cố, vì thế Phó Sử Ngọ dứt khoát lột đệm ngồi trên xe xuống luôn. Nếu không phải tháo không được, y thậm chí muốn tháo cái ghế dựa xuống.



Phó Sử Ngọ đã nhận ra biến hóa trên bầu trời, xuyên qua cửa xe nhìn lên không trung.



Rõ ràng vẫn là trời đêm xanh đến biến đen nhưng ở cuối không trung lại nhuộm chút đỏ nhàn nhạt. Màn trời lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được thong thả dần dần bao phủ lục địa này.



Phó Sử Ngọ tăng tốc mau chóng ôm cái bao lớn chạy về hầm trú. Ôn Triệu Minh thấy y ôm một cái bao lớn vượt qua sự tưởng tượng của anh chạy về, gương mặt vẫn luôn không có biểu tình gì cũng ngây ngẩn cả người.
Y còn giơ bao gia vị đủ thứ vị lên, hỏi ý kiến Ôn Triệu Minh: “Anh muốn ăn mùi gì? Có dưa chua, cà ri, thịt trâu kho tàu, hải sản, xương hầm, gà hầm nấm…”



Ôn Triệu Minh không lời gì để nói nhìn một dọc các bao gia vị lấp lánh được xếp thành hình quạt đặt trước mắt, cảm thấy Phó Sử Ngọ thật là một người thú vị.



“… Đường Húc Hải hiện giờ không nên ăn món nồng và nhiều mỡ không bằng chọn gà hầm nấm đi.” Ôn Triệu Minh sờ sờ cằm nói.



“Ừ, anh nói đúng.” Phó Sử Ngọ lập tức nghiêm túc lấy gà hầm nấm ra, mấy cái còn lại thì nhét hết vào túi nhỏ trong balo.



Nước giờ phải tiết kiệm, cho nên trực tiếp lấy nước nấu mì. Ôn Triệu Minh cùng Phó Sử Ngọ hai người thay phiên ăn xong, đặc biệt nấu cho Đường Húc Hải một nồi mềm hơn chút.



Lúc này Đường Húc Hải đã ngủ như chết, Phó Sử Ngọ tốn mọi cách mới đánh thức hắn được. Đường Húc Hải tinh thần không tốt liền húp trọn hết nước rồi lăn đùng ra ngủ.



Chờ hắn lại ngủ, Phó Sử Ngọ nghiêm túc dùng khăn tay ướt lau khô cái vừa là ly vừa là nồi kia.



Mấy ngày này phải dựa vào nó ăn cơm, không giữ vệ sinh không được á.



Gây sức ép đến gần 12h, Phó Sử Ngọ giúp Ôn Triệu Minh lăn xe đến giường của anh ta.



Y lúc này mới biết, thương tật trên chân Ôn Triệu Minh còn nghiêm trọng hơn nhiều so với thoạt nhìn. Anh ta ngồi ở đó, tháo hai chi giả trên hai chân xuống, mắt Phó Sử Ngọ nhịn không được nhìn lên trên.



“Có phải thực dọa người không.” Ôn Triệu Minh cười khổ.



“Có chút…” Phó Sử Ngọ thành thực nói.



Ôn Triệu Minh ngồi ở đó nhìn trống rỗng nhìn chân của mình, sắc mặt ảm đạm.