Máu Ma

Chương 7 :

Ngày đăng: 02:17 22/04/20


Jane mừng rỡ nhẩy lại ôm chặt lấy Oanh la lên:



- Dì Oanh tới chơi mà sao không điện thoại trước cho tụi con biết.



Oanh mỉm cười, hôn nhẹ lên má cô chấu lai của mình:



- Mẹ con đâu?



Jane cười hì hì.



- Thì tối nào mà bà ấy không đi đánh bài chớ.



- Hồi này mẹ con nhiều tiền vậy hay sao?



Jane bĩu môi nói:



- Nhiều cái con khỉ họ gì cô Oanh. Bả lấy tiền của mấy thằng cha già trong sòng bài chơi thôi mà.



- Có thằng nào lại ngu tới nỗi đưa tiền cho người ta đánh bài dùm cho mình bao giờ đâu.



- Thì cô còn lạ gì bả nữa. Ngồi chầu rìa thôi mà, làm gì có tiền chứ. Lâu lâu có thằng già nào trúng một ván lớn lại cho bá ít chục chơi ké thôi.



- Thế lúc người ta thua, bả có tiền cho người ta chơi ké không?



Jane cười hì hì:



- Thua rồi còn đòi ké cái gì nữa chớ.



- Lúc nó được, nó có tiền, nó đâu có cần ké.



Jane vẫn cười hì hì:



- Thì có tiền bả mới cho chơi ké chứ, không tiền mà đòi chơi ké bả được hay sao?



Oanh chợt hiểu cô cháu lý lắc của mình đang nói gì.



Nàng phát vô mông nó một cái thực mạnh. La lớn:



- Cái con khỉ này, bây giờ mày thành quỉ rồi.



Bờ mông tròn chịa chắc nịch của Jane làm Oanh nghĩ ngay ra một điều có thể lợi dụng được con nhỏ này. Nàng mừng rữ nhưng cố giấu sự vui mừng đó.



Tụi mày đã ăn uống gì chưa, có muốn đi ăn nhà hàng không?



Cả đám năm bảy đứa nhao nhao la lên:



- Tụi con ăn bánh mì rồi. Nhưng mà bây giờ cô Oanh dắt tụi con ra bãi biển ăn cà rem đi.



Oanh cười.



- OK, tụi mày thay quần áo đi ăn cà rem. Tất cả mấy đứa?



Jane nói lớn, át hẳn tiếng mấy đứa em nhỏ:



Tụi con dù không đủ quân số, nhưng vẫn còn sáu




Oanh nói lảng đi.



- Thì con nít mà chị, tụi nó đã biết nghĩ nhưmình đâu. Hồi này chị làm ăn ra sao rồi?



- Mày còn lạ gì tao nữa. Bây gi(l già rồi, moi tiền của mấy thằng già cũng còn khó. Chỉ lừa cơ hội tụi nó sĩn, dụ về nhà gơ gạc được đồng nào hay đồng đó thôi. Mày có khá không? Giúp tao một ít đi. ~



Oanh cười cười, nói nửa đùa nửa thiệt:



- Nếu vậy chị bán cho tôi con Jane này đi.



Bà Tư cười hăng hắc:



- Nó chịu theo mày tao cho luôn đó. Mà khỏi phải một mình con đó, mày muốn bắt mấy đứa thì bắt.



Oanh quay qua Jane hỏi:



- Con có chịu đi theo cô luôn không?



Jane vẫn cờn ấm ức vì bị mẹ giật tiện nên nói liền.



- Con đi theo cô luôn, không về đây nữa đâu.



Bà Tư cười nửa miệng nói:



- Được như vậy tao còn cầu nữa. Chỉ sợ cô Oanh chịu không nổi mày tới ba bữa thôi.



Oanh nói lấy lòng Jane.



- Con đừng lo, tụi mình thương nhau mà phải không?



Jane ôm lấy Oanh hôn thực mạnh lên má nàng. Oanh đã nhìn thấy ánh mắt khờ dại của con nhỏ trao cho nàng thực sự. Nàng sợ bà Tư buồn, vừa định quay lại nói thì bà Tư đã nói trước nàng.



- Con nhỏ này nó chịu mày rồi đó. Đưa cho tao mượn mấy ngàn tao cho mày luôn đó.



Oanh tưởng bà Tư nói hờn mát, nàng cười hì hì nhưng bà Tư đã tiếp ngay. ~



- Tao nói thực đó.



Oanh nheo mắt, nói nửa đùa nửa thiệt.



- Em cho chị mượn năm ngàn chịu không?



Bà Tư cười ha hả, nói liền:



- Tao chĩ cần mượn mày hai ngàn thôi. Nói thiệt đó.



Oanh móc cuốn sổ nhà băng ra nhìn bà Tư cười hì hì:



- Chị đã chắc chưa, em ký tiền thật nè.



Bà Tư vẫn cười ha hả, nói:



- Mày cứ ký tiền cho tao mượn đi, tao cho nó theo mày luôn thực mà. Nếu sau này có nói gì mày, cứ ỉa ra cho tao ăn cũng được.