Máu Ma

Chương 8 :

Ngày đăng: 02:17 22/04/20


Oanh không nói gì nữa, ký ngân phiếu của nàng cho bà Tư liền. Nàng xé tờ ngân phiếu trong khi mắt bà Tư sáng lên trông thực dễ sợ. Bà nhìn mê mẩn vô những dòng chữ trên tấm ngân phiếu của Oanh mà hầu như quên hết



mọi chuyện chung quanh. Oanh nói:



Bây giờ chị viết mấy chữ vô sau tấm ngân phiếu



này đi, rồi ký tên vô.



- Mày muốn tao viết cái gì?



- Viết ỉà bà bằng lòng cho con Jane theo tôi.



- Tưởng cái gì chứ tao còn lạy mày cho nó theo luôn nữa.



Nói xong, bà Tư viết liền những gì Oanh vừa nói và ký tên ngay. Bà lật đật dơ tấm ngân phiếu cho Oanh coi rồi đứt vội vô túi áo như sợ nàng đổi ý. Jane đứng cạnh nói:



- Mẹ bán con rồi thì trâ mấy trăm vừa rồi cho con chứ.



Bà Tư nhây nhúa nói:



Bây giờ con Oanh nó là mẹ mày thì đòi nó chứ sao lại hỏi tao?



Jane dậm chân thình thịch nói:



- Mẹ nói nhây quá hà. Tiền của người ta chứ bộ.



Oanh kéo Jane vào lòng vỗ về:



- Cô đã nói là sẽ cho con cái khác mà. Thôi, tụi mình đi mua hột xoàn cho con được chưa?



- Tối rồi mà cô.



- Ừ khuya quá rồi. Phải về ngủ một chút, sáng mai mới dậy sớm được mà đi mua đồ chứ. Hơn nữa, ngày mai con còn phải đi học, đâu có nghỉ được.



Bà Tư cười hì hì nói:



- Nó bỏ học cả năm nay rồi, mày không biết hay sao?



Oanh ngạc nhiên quay lại Jane hỏi:



- Nếu cô không lầm thì con tốt nghiệp trung học năm ngoái mà phải không?



- Không, con bỏ học từ lớp mười một mà cô không biết hay sao?



Oanh ngạc nhiên hỏi:



- Tại sao vậy?



- Con đi học thì ai trông em cho bả đi đánh bài chứ.



Bà Tư la lên:



- Ê... ê.. mầy đừng có xạo nhe. Tao kêu mày đi học, mày trốn lên trốn xuống, làm tao khổ vì mày. Bây giờ còn gieo tiếng ác cho tao nữa hay sao.



Thế mẹ bảo ai coi mấy đứa nhỗ đây?



- Thì mày mặc kệ tụi nó.



- Mẹ chỉ được cái nói nhây thôi...



Oanh sợ hai mẹ con lại ấu ó với nhau nên kéo con nhỏ ra cửa, nói:



- Thôi, được rồi. Bây giờ chúng mình đi được chưa?



Nói xong, nàng quay qua bà chị họ.



- Chị Tư em về nhe, mấy bữa nữa em chở con Jane trả chị.



Bà Tư nói thực nhanh:



- Tao đã bán nó cho mày rồi mà. Chở nó về đây làm gì nữa.
- Đúng rồi. Nhưng con phải làm cho cô một việc ngay bây giờ, trước khi mặt trời mọc, và làm một mình thôi.



Jane nắm tay lại tỏ vẻ cương quyết:



- Nhất định là con phải làm cho bằng được vụ đó rồi.



- Con đã biết vụ gì chưa mà quả quyết như vậy?



Jane nói ngay không cần suy nghĩ:



- Vì cái nhẫn hột xoàn này, có cái gì mà không dám làm chứ. Mẹ con bắt con ngủ với mấy thằng Mỹ say rượu, con còn dám làm nữa là vụ gì khác. Bộ cô cũng muốn con ngủ với ai hả, con không có ngán đâu.



Oanh cười ha hả nói:



- Con đòi ngủ với người ta, cô còn đánh đòn nữa, chứ nói gì cô bắt con ngủ với ai nữa hả?



- Thế cô bảo con làm cái gì chứ? Giết người con cũng không ngán đâu. Nhưng đừng có ở tù là được.



Oanh nâng mặt Jane lên hỏi:



- Đừng có nói tầm bậy. Giết người thì ở tù rục xương, làm gì có thì giờ mà đeo hột xoàn nữa.



- Thế cô bảo con làm cái gì cho xứng với cái nhẫn này đây?



- Không có gì khó đâu.



- Nhưng là chuyện gì chứ.



- Được, để cô nói con nghe. ở mé núi bên kia, có một tụi lùn ởchúng với nhautrong mộthang động. Chúngkhông bao giờ ra ngoài vào ban đêm cả. Mấy thằng lùn đó dê không thể tượng tượng được. Gặp ai, tụi nó cũng muốn đè ra hiếp cho bằng được. Bởi vậy, cô muốn bắt một thằng về đây dỡn chơi.



Jane cười hì hì.



- Cô tính bắt cóc một thằng về đây chơi hả. Coi chừng



tụi nó gọi cảnh sát thì sao?



Oanh trấn an Jane. .



- Ngu gì đem nó về đây. Mình lôi nó ra bìa rừng dỡn một lúc rồi thả nó về thôi mà. Hơn nữa, mấy thằng đó thấy gái là tít mắt lên rồi, còn làm được cái gì nữa.



Jane thích thú reo lên:



- Vậy tụi mình đi ngay bây giờ nghe cô.



Oanh gật đầu nói:



- Tốt, bây giờ con ngồi đây nghỉ một lát đi. Cô đi tìm cái hang động đó ở đâu đã, rồi về dắt con đi.



- Tại sao cô không cho con đi luôn một thể.



- Cô quen đường rồi nên đi mau hơn, dắt con đi sợ trời sáng mới tìm ra hang động của tụi nó thì khó bắt chúng nó lắm. Con bật Ti Vi lên coi, chờ cô về liền mà.



Jane hí hửng đi lại chỗ Ti Vi, trong khi đó Oanh chạy như bay ra ngoài. Nàng chỉ tìm vài phút là ra chỗ chiếc bẫy hồi chiều. Oanh lấy một cành cây đập vô cái thong lọng. Chiếc bẫy bật lên. Oanh nghe ngay tiếng lục lạc kêu rổn rển phía bên tay trái. Nàng nắm ngay sợi giây báo động lần theo và đúng như Oanh dự đoán, sợi dây đó dẫn nàng tới hang động tụi lùn liền. Oanh thử đi vô trong. Bỗng nàng giật mình, vì thân thể đau như phải lửa. Oanh hoảng hốt nhảy bật ra ngoài. Nàng vừa nhìn thấy một loại cỏ đỏ như máu, tỏa ánh hào quang,mọc đầy chung quanh hành động. Oanh biết ngay là loại cỏ mà con Ma Cà Rồng nói với nàng hồi tối. Lúc ấy Oanh cũng ngh,e được tiếng cười nói xôn xao bên trong. Có lẽ tụi lùn tưởng bẫy được con mồi rồi nên cười nói thật ồn ào. Oanh vội vàng chạy nhanh về nhà. Jane đang mải mê coi Ti Vi, thấy Oanh về cười lú hí hỏi:



- Bộ cô tìm được chỗ ở của tụi nó rồi hả?



Oanh gật đầu nói:



- Bây giờ cô cháu mình đi được rồi.



Chỉ vài phút sau, Oanh đã đưa Jane tới trước cửa hang động. Nàng bảo Jane:



- Bây giờ tụi chúng nó đang đùa dỡn với nhau trong đó. Con xông vào túm một thằng nào đứng gần cửa hang động nhất. Chạy ra liền. Tụi nó không dám đuổi ra ngoài này đâu, vì đám lùn này ky bóng tối lắm. Nhưng mà con phải nhớ là đừng để cho chúng nó kéo được con ở trong đó là chết đó nghe không. Tụi nó hãm con chết đó.



Jane cỏ vé hơi run hỏi:



- Tại sao cô không vô trong đó với con?



- Nếu cô vô trong đó được cô đã vô rồi. Bởi vì cô còn phải ở ngoài này làm kế nghi binh. Khi con chạy ra ngoài rồi, cô núp ở đây hò hét, hù cho tụi nó sợ mà không dám rượt theo con. Chứ chui cẳ hai đứa vô đó là kẹt luôn hay sao?