Mau Nói Em Yêu Anh
Chương 3 : Đẹp trai thua chai mặt
Ngày đăng: 22:42 21/04/20
Hôm nay nghe thấy em nói chuyện điện thoại, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng: “Vâng … thế à? Không sao … Được, buổi tối gặp.”
Chẳng lẽ là cái con rùa biển kia? Trong lòng tôi bỗng rối loạn.
Mấy hôm nay tôi đều đối xử với em cẩn thận lịch sự, muốn xây dựng hình tượng người đàn ông tử tế đàng hoàng. Đến giờ đã có chút mệt mỏi diễn không nổi nữa rồi. Đợi em gác điện thoại, tôi nhịn không được liền hỏi: “Sao nói chuyện với tôi em chưa bao giờ dùng giọng điệu thân thiết như vậy?”
Em trả lời cũng coi như có chút khách sáo, nhếch mắt nhìn tôi một cái, mặc dù chỉ là dùng có nửa con mắt nhìn tôi: “Ừ, con người tôi vốn là với người thì phải dùng tiếng người, với quỷ thì phải dùng tiếng quỷ.”
Sax? Như vậy thì khác gì nói tôi là quỷ, hắn ta là người? Không nhịn nữa, ông đây đếch làm người tốt nữa, chẳng phải đều nói đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu đấy thôi? Hôm nay tôi liền ngửa bài luôn với em.
“Này, nhóc con, con rùa biển đấy có gì tốt hơn anh hả?”
Em trừng mắt nhìn tôi một cái: “Anh hỏi tôi? Được, hôm nay tôi nói rõ với anh, xin chú từ nay về sau hãy tỉnh táo đối mặt với sự thực. Anh ấy, trẻ tuổi, đẹp trai, tình sử sạch sẽ; chú, vừa già vừa xấu lại còn lăng nhăng bắt cáN tay.”
Tôi suýt chút nữa nghẹn mà chết, nhóc con kia không tiếc sức lực mà đả kích tôi. Ông đây tung hoành ngang dọc trên thương trường đã mười mấy năm, phá được bao cửa ải khó khăn chính là dựa vào miệng dẻo da dày.
“Nhóc con, em đợi đấy, ngày mai tôi sẽ cho em một bản báo cáo.”
Hôm sau tôi đưa cho em một bản kế hoạch tên là ‘Báo cáo phân tích khả năng kết hôn giữa Liễu Như Mi và Lữ Băng Phi’.
Nội dung như sau:
1. Lớn tuổi hơn ý là thành thục, không phải già. Tuổi tâm lý của đàn ông thông thường trẻ hơn phụ nữ. Nếu tìm ông xã cùng tuổi, vậy chính là em có thêm em trai, thậm chí là con trai. Bình thường, phụ nữ quá nửa đời người phải đóng vai mẹ, căn cứ vào định luật vạn vật cân bằng, tất yếu phải có một người tương đương mới có thể duy trì cân bằng cho người phụ nữ. Cho nên phụ nữ nên lấy một người chồng hơn tuổi mình nhiều một chút, lúc nào cũng có thể đem lại cho phụ nữ sự quan tâm như là của anh của cha, ổn định, cân bằng lại thế giới của phụ nữ. Lữ Băng Phi hơn Liễu Như Mi 8 tuổi, đủ thành thục mà lại không già, vô cùng thích hợp.
Em nói ra một cái tên khách sạn, tôi nhìn bộ dạng mệt mỏi của em, cũng không hỏi nhiều, đưa em đến khách sạn, thu xếp xong xuôi mới trở về nhà.
Sáng sớm hôm sau, cái tên mặt nham hiểm kia lại gọi điện cho tôi, hẹn gặp mặt.
Gặp rồi anh ta cũng không khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề: “Chẳng ngờ Mi Mi với anh lại qua lại với nhau, mọi chuyện chắc Mi Mi cũng nói hết với anh rồi chứ?” Nhìn thấy dáng vẻ mờ mịt của tôi, anh ta cười cười, “Vậy tôi nói đơn giản một chút, con trai bà hôm qua, vì cứu Mi Mi khỏi tai nạn xe cộ mà hai chân bị tàn phế, anh ta khi đó là người yêu của Như Lam, là chị Như Mi. Tuy rằng kẻ phạm tội đã bị trừng phạt nhưng người nhà này vẫn cảm thấy nhà họ Liễu nợ bọn họ, yêu cầu Như Lam về làm dâu bên đó. Như Lam không còn yêu anh ta nên đương nhiên đã cự tuyệt. Bây giờ, bà kia vẫn thường đến tìm hai chị em họ gây chuyện, ngày hôm qua anh cũng thấy rồi đấy. Tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác cùng giải quyết dứt điểm chuyện này …”
Tôi ghét cái điệu bộ tự tiện ra quyết định của anh ta, liền ngắt lời: “Anh với người ta tranh nhau vợ, liên quan gì đến tôi?”
Anh ta vẫn cười cười như trước: “Sao lại là chuyện không liên quan tới anh? Không phải anh đang theo đuổi Mi Mi sao? Mi Mi vẫn luôn cảm thấy là mình hại Như Lam, nếu Như Lam không vui vẻ, Mi Mi cũng không vui, anh có thể vui được chắc?”
Tôi vẫn mạnh miệng như trước: “Đây cũng không phải lỗi của Mi Mi, muốn trách cũng phải trách tên lái xe.”
Hắn cười không ngừng, trông thật chướng mắt: “Vấn đề là Mi Mi lại không nghĩ vậy. Xét ở góc độ khác, nếu lúc trước anh ta không cứu Mi Mi, vậy người bị tàn phế sẽ là Mi Mi.”
Tôi nghĩ đến bộ dạng cô nhóc kia phải ngồi xe lăn, trái tim bất giác lạnh toát, không có sức lực để phản bác: “Nói đi, muốn tôi làm cái gì?”
“Tôi định đưa người kia ra nước ngoài điều trị, bên kia có thể làm trị liệu kích thích tế bào thần kinh, chữa khỏi chứng liệt nửa người, nhưng chi phí khá đắt, cần 300 ngàn đô la.” Không cần nói, chắc chắn là muốn tôi chi tiền rồi.
“Trong nước không chữa được sao?”
“Chữa được, nhưng anh muốn có một vết sẹo lừ lừ trước mặt mình hay sao?” Anh ta vẫn tủm tỉm cười như trước.
Tôi không muốn, cho nên tôi chi ra nhiều tiền hơn so với chữa trong nước, đem cái vết sẹo kia đến nơi mắt không thấy, tim không đau.