Màu Xanh Huyền Bí

Chương 11 :

Ngày đăng: 21:58 21/04/20


Tiếng đàn lưu loát ưu mỹ, giọng hát thâm tình từ tính, khiến những người nghe không tự kìm hãm được đắm chìm trong đó.



Giai điệu quen thuộc dâng lên như thủy triều đập vào mặt, Tang Đồng như bị đánh một đòn nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt, hung hăng nhắm mắt lại, dùng hết sức lực nhịn xuống nước mắt sắp tràn mi.



“Anh giống như mắc một loại bệnh, trong mắt trừ em ra, tất cả phồn hoa đều là phông cảnh



Giống như đầy trời muôn sao sáng chói, lấp lánh trong suốt, không sánh bằng gương mặt phong tình của em



Anh nguyện ý tin tưởng



Gặp em là trời cao quyết định



Tựa như trăng không thể thiếu bình minh



Trong chỗ u minh đã có ước định



Nhớ em, từng phút từng giây đều không thể ngừng, cũng không muốn ngừng



Nụ cười hòa tan rét lạnh băng giá



Nhớ em, em vẫn như đang nhẹ nhàng dặn dò, tỉ mỉ chăm sóc



Nhớ nhung cũng đã bắt đầu thức tỉnh



Khống chế không được mà nhớ em



Nhớ em ở lúc bình minh thức dậy



Tựa như cùng một tách trà thơm ấm áp



Hòa với nhu tình quấn quanh



Liền năm tháng cũng trở nên an bình



Anh nhớ em……”



Thời gian gào thét mà đến, mang theo nỗi nhớ ồ ạt cuộn về không thể đỡ.



Lương Nguyên không chỉ hiểu được lợi thế ngoại hình có một không hai, còn có nghị lực vững vàng bền chí, có thể người bình thường không thể chịu khổ, nhưng hắn dù ở trong làng giải trí không có bất kỳ bối cảnh nào, cũng có thể nổi danh.


“Tránh ra!”



Đám ký giả không sợ chết hỏi tới: “Lạc phu nhân bị sao……”



Lạc Hưởng Ngôn mặt mày rét, ánh mắt như đao, quét một vòng sắc mặt lo lắng của Lương Nguyên, cười quỷ dị: “Không biết, có lẽ là mang thai cũng không chừng……”



Nói xong, cũng không quản mọi người chung quanh, ôm Tang Đồng bước nhanh rời đi.



Lạc phu nhân cũng bị kinh động, không để lại dấu vết quét mắt qua Lương Nguyên, mang theo nụ cười ưu nhã nói: “Mọi người yên lặng một chút, Tang Đồng thân thể vốn có chút không thoải mái, vì dạ tiệc từ thiện nên vẫn gắng gượng mà tới, mọi người yên tâm, lời tôi nói trước đó vẫn tính, người nào quyên tiền nhiều nhất, Tang Đồng sẽ giao cho người đó một ca khúc mới!”



Lạc phu nhân dễ dàng trấn an mọi người, âm nhạc lần nữa vang lên, mọi người cũng tiếp tục quay lại náo nhiệt vừa nãy.



Lương Nguyên sắc mặt ảm đạm, lảo đảo muốn ngã, cặp mắt tràn đầy cô đơn cùng tối tăm ân hận.



Lương Tiểu Nghệ đỡ cánh tay của hắn, gấp gáp nói: “Ca, anh đừng như vậy……”



Lương Nguyên cười chua sót, đẩy tay của cô ra, nhàn nhạt nói: “Em để cho anh một mình bình tĩnh một lúc.”



Lương Tiểu Nghệ còn muốn mở miệng, liền nghe đến Lương Nguyên nhẹ nhàng nói với cô: “Cầu xin em……”



Lương Tiểu Nghệ kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn, cả phòng sáng ngời, đèn đuốc sáng rực, lại chiếu không tới đáy lòng âm u của cô ta.



Hàn Tả Tả nhàn nhã đi đến bên người cô ta, nhìn bóng lưng Lương Nguyên rời đi, cười ra tiếng.



Lương Tiểu Nghệ nhanh chóng thu lại tâm tình chua chát trong lòng, đè nén căm ghét hỏi: “Cô cười cái gì?”



Hàn Tả Tả liếc cô ta một cái: “Cười các ngươi một người so với một người càng ngu ngốc hơn!”



Lương Tiểu Nghệ hừ lạnh, rõ ràng mặc kệ cô.



Hàn Tả Tả đi hai bước đột nhiên quay đầu lại: “Đúng rồi, về sau cô kinh nguyệt tới nên dùng tả giấy babie không thấm ướt, đừng có dùng băng vệ sinh nữa nha.”



Đề tài đột nhiên thay đổi kỳ quái, Lương Tiểu Nghệ không hiểu, phản xạ có điều kiện hỏi: “Tại sao?”



Hàn Tả Tả khẽ mỉm cười: “Bởi vì tôi sẽ không lúc nào không nguyền rủa cô, nửa đời sau kinh nguyệt mỗi tháng đặc biệt nhiều, đau bụng kinh đến băng cũng rò rỉ!”



Lương Tiểu Nghệ: “……”



Hàn Tả Tả hài lòng rời đi.