Màu Xanh Huyền Bí

Chương 12 :

Ngày đăng: 21:58 21/04/20


Lạc Hưởng Ngôn ôm Tang Đồng trực tiếp đi xuống lầu dưới vào phòng dành riêng cho mình.



Đá lên cửa, Lạc Hưởng Ngôn đem Tang Đồng nhẹ nhàng đặt trên giường, muốn đứng dậy đi lấy cho cô một cái khăn nóng lau mặt, quần áo trước ngực vẫn bị nắm chặt không thả.



Lạc Hưởng Ngôn khom người, một chân quỳ gối bên giường, một chân đỡ trên mặt đất, hai tay chống hai bên người Tang Đồng. Loại tư thế này vô cùng mập mờ, Lạc Hưởng Ngôn nhưng một chút lòng riêng hưởng thụ cũng không có. Cho dù ai ngồi trong tư thế này thật lâu thì xương sống thắt lưng và cả cánh tay cũng đều nhức mỏi cả.



Lạc Hưởng Ngôn bất đắc dĩ than thở: “Cô nắm như vậy chặt, là muốn tôi đối với cô làm ra chuyện gì sao?”



Tang Đồng giọng nói nồng đậm âm mũi từ trước ngực hắn truyền đến: “Nơi này hiệu quả cách âm như thế nào?”



Lạc Hưởng Ngôn không rõ chân tướng, nhưng đối với hội quán của mình vẫn rất có lòng tin, gian phòng hiệu quả cách âm nếu là không tốt, đây chẳng phải là làm cái gì cũng có thể bị nghe được ư.



“Dĩ nhiên rất tốt, đây chính là hội quán số một ở T thị!”



Tang Đồng nghe vậy, lúc này mới yên lòng khóc thành tiếng, sau đó thanh âm càng lúc càng lớn, khóc đến hết sức thương tâm.



Lạc Hưởng Ngôn giờ mới hiểu được cô là sợ bị người có lòng nghe thấy, rước lấy phiền toái không cần thiết.



Lạc Hưởng Ngôn vừa cam chịu vừa đau lòng vỗ lưng của cô, lo lắng cô khóc đến



nhiều như vậy sẽ bị tắt tiếng.



Tang Đồng chính là một người như vậy, ở trong phạm vi cho phép thì sẽ sống tự nhiên tùy hứng, tuân theo tâm ý, thậm chí ở làng giải trí trói buộc nặng nề cũng có thể sống được chân thật như vậy. Cười chính là chân thành, phát ra từ nội tâm cười to, khóc cũng là như vậy mặc sức phát tiết, kinh thiên động địa.



Lạc Hưởng Ngôn mới vừa đặt hàng chiếc cravat kiểu mới, lại vừa đúng thuận tiện cho Tang Đồng.



Tang Đồng khóc đến nước mũi giàn giụa, ngón tay kéo a kéo, đem cravat Lạc Hưởng Ngôn đeo trên cổ nới lỏng kéo xuống, bao lấy ngón cái và ngón trỏ, để trên lỗ mũi dùng sức.
Tang Đồng xấu hổ cười cười, mang theo chút uất ức, oán giận nói: “Mẹ, ngài thế nào cũng không cùng con nói một tiếng, cứ như vậy đẩy con đi ra ngoài, làm con giật cả mình!”



Lạc phu nhân để chén cà phê xuống, phong thái yểu điệu nâng lên một chòm tóc bị gió thổi rớt xuống, ưu nhã kéo lê một đường cong, dừng lại sau tai, nhàn nhạt mở miệng: “Mẹ dùng cách đó cảm tạ sẽ làm thua thiệt người nhà mình sao?”



Tang Đồng vừa nghĩ, thật đúng là không phải!



Lạc phu nhân thao túng làng giải trí, thời điểm một tay che trời, Tang Đồng cô không biết ngồi chồm hổm ở chỗ nào chơi bùn đâu! Bà không để cho người khác thua thiệt cũng không tệ rồi, còn ai dám chiếm tiện nghi của bà?



Lạc phu nhân nhấc lên áo choàng, nói tiếp: “Yên tâm, tối hôm qua có được bài hát là…… công ty VK – người quyên tiền nhiều nhất.”



Chỉ cần không phải Lương Nguyên là tốt rồi, Tang Đồng yên tâm, suy nghĩ một chút lại kỳ quái nói: “Nhưng bọn họ cũng không phải là công ty giải trí, sao lại bỏ ra một số tiền lớn như vậy mua bài hát này?”



Lạc phu nhân vô cùng bình thản mở miệng: “A, bọn họ là không cần, nhưng ta cũng cần a.”



Tang Đồng càng hồ đồ, lúc nào thì Lạc phu nhân lại lôi kéo VK?



“Nghiêm Dực Toàn là bạn tốt của mẹ, thời điểm mẹ còn chưa rút khỏi làng giải trí đã từng chịu ân huệ của ông ấy…… Ông ấy chuẩn bị nhiều năm như vậy rồi, kìm nén để lấy sức muốn quăng ra một tảng đá lớn mà thôi, lần này tài trợ nhiều tiền nhất là VK công ty…… Bọn họ quyên tiền, mua được bài hát này dĩ nhiên là cho Nghiêm Dực Toàn sử dụng. Cứ như vậy đi, sẽ không ăn thua thiệt đâu!”



Đâu chỉ không thiệt thòi, quả thực là chiếm thiên đại tiện nghi!



Tang Đồng thật sâu cảm thấy mánh khoé của Lạc phu nhân vô địch thiên hạ rồi, một ca khúc miễn phí, đổi lấy một số tiền quyên góp lớn, tiết kiệm được cho công ty giải của mình bao nhiêu là kinh phí của ca khúc chủ đề, thậm chí ngay cả tiền tuyên truyền đều không cần lo lắng, một mũi tên trúng bao nhiêu con chim, không thể không gọi là cao minh!



Đối mặt với Tang Đồng ánh mắt kính sợ, Lạc phu nhân thần sắc không thay đổi: “Tốt lắm, lần này con yên tâm đi! Nghiêm Dực Toàn đang Royal, con tùy thời có thể cùng ông ấy bàn chuyện ca khúc.”



Tang Đồng muốn tốc chiến tốc thắng, lúc này theo Lạc Hưởng Ngôn đi tới Royal.