Màu Xanh Huyền Bí

Chương 2 :

Ngày đăng: 21:58 21/04/20


Tang Đồng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới từ từ tỉnh lại.



Sau khi rửa mặt xong ra ngoài mới phát hiện Lạc Hưởng Ngôn trước khi đi còn để lại đồ ăn sáng. Tang Đồng vội vã ăn qua loa một chút, nhớ tới bản thảo còn chút dở dang liền trở lại phòng ngủ mở máy tính bắt đầu công việc.



Tang Đồng thuộc loại thay đổi giữa chừng, hai năm trước thối lui khỏi làng giải trí sau liền chạy đi học mấy tháng thiết kế, cũng may bởi vì trước kia vì nguyên nhân công việc nên đối với đồng phục có nghiên cứu, lại có khả năng mỹ thuật tạo hình nên có thể chậm rãi bắt đầu. Vừa mới bắt đầu là tự mình làm sau đó đăng bán trên mạng, không ngờ tới dần dần có chút danh tiếng rồi liên hệ với công ty chuyên may đồng phục đem bản thiết kế cho họ để cho họ làm. Về sau là công ty phụ trách luôn việc tiêu thụ sản phẩm.



Đem bản vẽ cho người quản lý và giải thích cặn kẽ về yêu cầu vải vóc Tang Đồng vẫn không yên lòng. Đối với loại đồng phục này yêu cầu vải vô cùng cao, không để ý sẽ ra thứ phẩm.



Suy nghĩ một chút, Tang Đồng liền dọn dẹp một chút để ra ngoài, chuẩn bị tự mình đi một chuyến đích thân chọn vải đưa đến.



Xong việc thì đến tối cô mới trở về, Tang Đồng vừa đến khu nhà lập tức một đám người ào ào xông đến, ánh đèn flash lóe sáng liên tục, các nhà báo xông đến cửa xe tùy tiện bát nháo hỏi.



“Chào Tang tiểu thư, xin hỏi cô đã thấy bài báo mới đăng về Lạc tiên sinh?”



“Tang tiểu thư, về việc Lạc Nhị gia sau cưới còn bên ngoài…Chuyện này cô có suy nghĩ thế nào?”



“Tang tiểu thư, Lạc Nhị gia giữa đêm khuya tay trong tay với một cô gái công khai ra vào nightclub, xin hỏi đây có phải là nguyên nhân chứng tỏ hôn nhân của hai người đang gặp nguy cơ?”



“Tang tiểu thư……”



Mắt thấy hôm nay nhất định là chạy không thoát, Tang Đồng không thể làm gì khác hơn là trong lòng hung hăng mắng Lạc Hưởng Ngôn, bất đắc dĩ mở cửa xe ra xuống xe.



Vừa xuống xe, Tang Đồng lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, khẽ mím môi, toàn bộ khí chất nhất thời “Lãnh diễm cao quý”.



Thấy Tang Đồng xuống xe, các nhà báo nhất thời vô cùng kích động, phía sau ùn lên phía trước đặt câu hỏi, vấn đề sau còn bén nhọn hơn vấn đề trước, khí thế vô cùng dọa người.



Loại trận chiến này Tang Đồng hoàn toàn không để vào mắt, khinh thường cười cười ánh mắt quét một vòng, ngạo mạn hỏi: “Anh vừa mới hỏi hôn nhân của tôi đang gặp nguy cơ?”




Lời ca chỉ nhớ rõ hơn phân nửa, không nhớ rõ thì hát thầm, chất giọng mũi thầm này thế nhưng lại mang lại hiệu quả ngoài ý muốn. Sau khi kết thúc bài hát một lúc lâu đám người mới có tiếng vỗ tay thưa thớt, sau đó tiếng vỗ tay càng ngày càng lớn, tiếng trầm trồ khen ngợi càng ngày càng nhiều.



Tang Đồng kinh ngạc quay đầu lại đã nhìn thấy Hàn Tả Tả cười đưa ngón cái lên với cô, lúc này cô mới kịp phản ứng vội vàng quay xuống dưới cúi đầu cảm ơn.



Đến dưới đài, người quản lý cười híp mắt nghênh đón: “Cô bé hát không tệ lắm, sao, cô định hát mấy bài? Hoạt động của chúng ta sẽ là ba ngày….”



Tang Đồng vừa nghe xong thật vui vẻ, dù sao cũng chỉ là hát hai bài, so với việc đi phát tờ rơi dưới trời nắng to thế này thì công việc này dễ dàng hơn nhiều. Đang định đáp ứng thì Hàn Tả Tả hung hăng kéo lại.



Hàn Tả Tả trợn mắt nhìn cô một cái, quay mặt sang nghiêm trang mặc cả: “Thật ngại nha, lần biểu diễn này giá 150 đồng vốn là hai tổ chia đều nhưng cô gái kia luống cuống, nhờ chúng tôi phản ứng kịp mới không bị hỏng cho nên lần này tiền phải thuộc về chúng tôi mới đúng.”



Người quản lý tất nhiên là đáp ứng: “Được được được, tiền này vốn là của hai cô….Thế này đi, hay là với giá này, hai ngày tới cô hát tiếp được chứ?”



Hàn Tả Tả bắt đầu tin miệng có thể bậy, ra vẻ làm khó khăn: “Điều này e rằng không được…… Chúng tôi còn phải đi chỗ khác nữa lại không thể thất tín….”



Nghe một chút, nghe một chút! Mấy lời của Hàn Tả Tả các siêu sao thường nói là! Tang Đồng kiêu ngạo mà ưỡn ngực ánh mắt nhìn Hàn Tả Tả tràn đầy kính sợ.



Quản lý suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, tôi trả thêm các cô 100 đồng nữa. ngày mai các cô hát thêm 2 bài nữa…..”



Hàn Tả Tả khẽ mỉm cười: “Tôi cảm thấy một bài là được rồi, nhiều ngược lại khiến cho người ta thêm phiền chán huống chi….Mục đích của các ông vốn là lấy cớ tuyên truyền chứ đâu phải là hội thi hát, ông nói xem có đúng không?”



Quản lý lúc này mới thật tình đánh giá Hàn Tả Tả, đột nhiên cười lớn: “Cô bé này thật là không đơn giản…..Được rồi được rồi, xem các cô là học sinh một bài thì một bài!”



Tang Đồng trợn tròn mắt, cô phát truyền đơn một buổi mới có 2 đồng rưỡi nhưng giờ hát một bài tùy tiện….Mẹ nó, đúng là không thể tin nổi!



Hàn Tả Tả cảm thấy nhìn bộ mặt ngu ngốc của cô cực kỳ không hài lòng kín đáo dẫm cô một cái, bình tĩnh gật đầu: “Cứ quyết định vậy đi!”