Màu Xanh Huyền Bí

Chương 29 :

Ngày đăng: 21:58 21/04/20


Tang Đồng nằm mộng.



Trong giấc mơ cô biến thành một con cá, ngâm mình ở trong một chậu cá đơn sơ, Lạc Hưởng Ngôn đem cô vớt lên ném tới trên tấm thớt, tay cầm một con dao phay sắc bén, một tay gắt gao đè lại thân thể cô, một tay không chút lưu tình, từ từ cạo sạch vảy của cô.



Tang Đồng bằng mọi cách giãy giụa, nhưng bất luận cô giãy dụa uốn éo thân thể thế nào, đều không thể thoát khỏi gông cùm của Lạc Hưởng Ngôn, chỉ có thể mở to miệng phun từng ngụm bọt khí, ngay cả chút thanh âm cũng không phát ra được. Mắt thấy trên người mình vảy cá bị cạo sạch không còn một mống, Lạc Hưởng Ngôn bỗng nhiên dữ tợn, giơ con dao phay hướng cổ mình bổ tới, Tang Đồng mãnh liệt dùng sức, tỉnh lại.



Nhìn trần nhà quen thuộc, Tang Đồng có chút thả lỏng, mặc khác nuốt vào tiếng la sắp bị cô thét ra khỏi miệng.



Hình ảnh hỗn loạn tối hôm qua càng không ngừng thoáng hiện, Tang Đồng cảm giác bỗng chốc tay chân bị quấn lấy thật chặt, không khỏi cứng đờ người.



Toàn thân cao thấp một mảnh vải cũng không có, thân thể của mình dính sát vào nhiệt độ hơi cao, phun ở bên tai nóng rực lại là hơi thở quen thuộc…… Tang Đồng nhắm lại mắt, lần nữa mở ra vẫn là như thế.



Tang Đồng khóc không ra nước mắt, cư nhiên không phải là mộng……



“Đã tỉnh rồi hả?”



Tiếng cười khẽ vang lên bên tai, Lạc Hưởng Ngôn thanh âm mang theo chút khàn khàn do mới vừa tỉnh ngủ, ngoài ý muốn trầm thấp từ tính.



Tang Đồng toàn thân cứng đờ, chậm rãi xoay đầu qua, liền n



hìn thấy Lạc Hưởng Ngôn một tay chống đầu, hứng thú nhìn mình.



Tang Đồng khó khăn mở miệng: “Tối hôm qua……”



Lạc Hưởng Ngôn trong mắt lóe lên tia sáng không có ý tốt, “Tà mị cười một tiếng”, gật đầu một cái: “Đúng vậy a, tối hôm qua…… È hèm, em hiểu!”



Tang Đồng kinh hãi : “Em tối hôm qua say rượu mất lý trí thật đem anh cường bạo?”



Lạc Hưởng Ngôn nụ cười cứng đờ, chán nản nằm xuống, nhìn trần nhà suy yếu nói: “Phản ứng của em thật không ngờ tới, anh không biết làm sao để tiếp nhận, cho phép anh trước tiêu hóa một chút……”




Nghiêm Dực Toàn nắm chắc thời cơ: “Ánh sáng, máy quay…… Chuẩn bị!”



Cố Khanh Trần bày kế khiến phu tử giảng bài đem lửa giận trút lên người Tô Thanh Hòa, làm hại Tô Thanh Hòa bị phạt.



Cố Khanh Trần hả hê đắc ý nhìn Tô Thanh Hòa kinh ngạc, cặp mắt linh động vòng tới vòng lui, tựa như một con tiểu hồ ly giảo hoạt, nhưng bởi vì nhất thời vênh váo đắc ý bị Tô Thanh Hòa bắt được cái chuôi cùng nhau kéo xuống nước.



Tô Thanh Hòa đối mặt phu tử gây khó khăn, mọi người giễu cợt không thèm để ý chút nào, cùng Cố Khanh Trần cùng nhau ở dưới ánh mặt trời chói changg chịu phạt……



“Cắt ——” Nghiêm Dực Toàn sắc mặt cuối cùng có chút buông lỏng, ngoắc ngoắc tay nói, “Không tệ, cảnh này thông qua, chuẩn bị cảnh kế tiếp, lời kịch tương đối dài, tôi muốn diễn thật lưu loát……”



Nghiêm Dực Toàn thích sử dụng người mới, mỗi lần tuyển vai luôn coi trọng đặc điểm bản thân diễn viên, cũng vì vậy, rất nhiều nghệ sĩ vốn vô danh nhờ vào sự ưu ái của Nghiêm Dực Toàn mà làm nên tên tuổi.



Nhưng mà làm việc dưới trướng của Nghiêm Đạo cũng không dễ dàng như vậy. Nghiêm Dực Toàn đối với điện ảnh cẩn thận tỉ mỉ đến mức vô cùng hà khắc, ông dành trọn cuộc đời dâng hiến cho sự nghiệp điện ảnh, đối với diễn viên, ánh sáng, đạo cụ, chế tác…… Đều muốn đạt tới trình độ hoàn mỹ.



Những thứ này còn chưa coi là gì, Nghiêm Dực Toàn một khi tiến vào trạng thái làm việc, lực sát thương kinh người, diễn viên bị chửi mắng cho tới khóc không biết có bao nhiêu rồi. Tang Đồng là vận khí tốt, có Lạc Hưởng Ngôn giúp cô chuẩn bị, hơn nữa nể mặt Lạc phu nhân, Nghiêm Dực Toàn tài miễn cưỡng ngăn chận tính khí của mình, không có mắng chửi người.



Tang Đồng trạng thái vẫn chưa nắm vững, nhưng so với ngày hôm qua, đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất Nghiêm Dực Toàn không có tiếp tục ném đồ vật.



Đóng phim kỳ thật cũng không có nhẹ nhõm thoải mái như trong tưởng tượng, từng cảnh quay một có lúc cần lặp lại rất nhiều lần mới có thể thông qua, có lúc một động tác một lời kịch, đều sẽ bị bắt diễn lại rất nhiều lần, rút cạn không còn chút sức lực nào.



Tang Đồng vô lực ngồi ở bên cạnh, phụ tá mang tới áo khoác bông thật dầy khoác ở trên người cô, mở bình giữ nhiệt rót chén nước nóng cho cô, chạy trước chạy sau vội cá không nghe.



Thời tiết quá lạnh, vì phù hợp yêu cầu kịch bản, muốn tạo nên cảnh tượng xuân về hoa nở, y phục cũng rất đơn giản mỏng manh, đặc biệt là trang phục của Tang Đồng, vì thể hiện cảm giác phiêu dật, nên không thể ở bên trong lót thêm quần áo giữ ấm.



Khổ sở nhất chính là, loại thời tiết này, lúc nói chuyện hà ra tới khí nóng gặp phải không khí lạnh liền hoá thành sương trắng, vì để tránh cho xuất hiện xuyên qua ống kính, phàm là có lời kịch, cần mở miệng, trước khi nói chuyện ở trong miệng ngậm một chút băng nhỏ.



Tang Đồng lạnh đến hàm răng khanh khách va vào nhau, đang cầm nước nóng từ từ uống từng hớp một, mới cảm giác được thân thể mình có chút ấm trở lại.