Màu Xanh Huyền Bí

Chương 30 :

Ngày đăng: 21:58 21/04/20


Lương Nguyên chẳng biết lúc nào đã đi tới, đợi đến khi phụ tá vội mang những thứ khác đi, mới kín đáo đưa cho cô một cái bình giữ ấm, cười nói: “Giữ ấm một lát đi, cẩn thận kẻo cảm lạnh đó!”



Tang Đồng do dự một chút, lại đem bình giữ ấm ôm vào trong ngực, khách sáo nói: “Cám ơn.”



“Không cần khách sáo……hôm nay em thể hiện so với hôm qua tốt hơn rất nhiều, anh đã nói, em nhất định sẽ càng ngày càng thuần thục hơn mà!”



Tang Đồng chăm chú nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Không có gì, thật ra thì Nghiêm Dực Toàn nói rất nhiều thứ tôi đều không hiểu…… Sỡ dĩ hôm nay biểu hiện không tệ, cũng chỉ là bởi vì trong lúc đang diễn nghĩ đến bình thường cùng Hưởng Ngôn đùa giỡn mà thôi.”



Lương Nguyên biểu tình cứng đờ, miễn cưỡng cười nói: “A, vậy sao? Nghiêm Dực Toàn nói có chỗ nào không hiểu, có lẽ anh có thể giúp em……”



Tang Đồng nhìn Lương Tiểu Nghệ cách đó không xa một chút vẫn nhìn chằm chằm vào cô nói: “Không cần, nếu anh thật có lòng tốt muốn giúp tôi, thì ngay từ lúc tôi lần đầu tiên đóng phim đã qua giúp…… Lương Tiểu Nghệ hình như có chuyện tìm anh, tôi không làm phiền anh nữa!”



Lời này rõ ràng đang đuổi người, Lương Nguyên cười khổ nhìn cô: “Đồng Đồng, em là đang oán trách anh sao…… Khi đó anh ở chỗ chụp ngoại cảnh, căn bản không về kịp, nhưng anh đã bảo Tiểu Nghệ đi giúp em, kĩ thuật diễn của Tiểu Nghệ không hề kém hơn so với anh.”



Tang Đồng cười lạnh, châm chọc nói: “Đúng vậy a, Lương Tiểu Nghệ khả năng diễn không ai bằng…… Anh có thể hỏi em gái tốt của anh, cô ta đã giúp tôi những thứ gì!”



Tang Đồng nhức đầu khoát khoát tay: “Lương Nguyên, vì tốt cho tôi, phiền anh lúc tôi làm việc không nên tới gần tôi!”



Tang Đồng nói xong, dứt khoát đứng lên, cầm kịch bản đi tìm Tô Vĩ luyện tập kịch bản.



Lương Nguyên ngồi một mình ở đó,tay nắm cái ly đã bị bỏng đến đỏ lên, tuy nhiên hắn giống như một chút đau cũng không cảm thấy, ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt đất.



Lương Tiểu Nghệ quỳ một chân trên đất, lo lắng kéo ngón tay của hắn ra : “Ca, anh buông tay…..



Lương Nguyên chợt bừng tỉnh, trên tay buông lỏng, liền bị Lương Tiểu Nghệ đoạt đi cái ly.



Lương Tiểu Nghệ đau lòng đang cầm hai tay của hắn, hướng về phía đỏ bừng trong lòng bàn tay nhẹ nhàng thổi khí : “Đau không?”



Lương Nguyên không đáp hỏi ngược lại, giọng nói mơ hồ mê mang: “Tiểu Nghệ a, em nói xem….. anh cùng Đồng Đồng yêu nhau như vậy, anh lúc đầu là thế nào nhẫn tâm ruồng bỏ cô ấy?”



Lương Tiểu Nghệ cúi thấp đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi vào lòng bàn tay Lương Nguyên, khổ sở muốn nói nhưng không thốt nên lời.



Lương Nguyên nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, hoảng hốt cười: “Em khóc cái gì, hai bàn tay trắng rõ ràng là anh nha..



Lương Tiểu Nghệ cầm lấy tay hắn, vùi mặt vào lòng bàn tay hắn, giống như khi còn bé mỗi lần bị uất ức khó chịu đều như vậy.



“Thật xin lỗi…… Ca, anh không phải là hai bàn tay trắng, anh còn có em….




Tang Đồng vẫy vẫy tay ý bảo hắn lên giường: “Lúc ăn cơm tất niên nghe mẹ lặng lẽ phân phó, để cho anh không thể ngủ yên trong căn phòng kia.”



Lạc Hưởng Ngôn lập tức hiểu ra, điên cuồng nhảy lên giường, ôm Tang Đồng cọ tới cọ lui, cảm khái vô hạn nói: “Mẹ anh thật là thương anh a ——“



Tang Đồng để mặc cho hắn ôm mình thật chặt, trầm mặc một hồi lâu mới buồn buồn mở miệng: “Lạc Đà, thật xin lỗi, nếu như không phải là vì em, con của anh sợ rằng cũng đã biết gọi anh là cha rồi……”



Lạc Hưởng Ngôn cười khẽ: “Nhưng nếu như không có em, có lẽ anh cả đời nay cũng không biết làm sao để thích một người.”



Lạc Hưởng Ngôn bình thường cà phất cá phơ, ngày thường luôn vui vẻ hở chút không là mặn nhạt chê cười đùa giỡn, đây là lần đầu tiên có tiếng cũng có miếng đối Tang Đồng nói thích.



Tang Đồng trong lòng ngọt ngào, ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt sáng lên : “Năm đó chúng ta kết hôn ký hợp đồng đó? Anh nói ba năm sau ly hôn, coi như không tính toán gì hết?”



Lạc Hưởng Ngôn một tay ôm cô, cười điên cuồng : “Hợp đồng? Sớm tám trăm năm trước anh đã cho nó vào trong máy hủy giấy rồi! Em gả cho anh, đời này cũng đừng nghĩ ly hôn!”



Năm đó hắn đưa ra hợp đồng như vậy hoàn toàn là để gạt tang Đồng đồng ý gả cho hắn. Lạc Hưởng Ngôn sau khi đạt được ước muốn, tự nhiên ở sau lưng cô lặng lẽ phi tan.



Tang Đồng đâm lồng ngực của hắn cười: “Nhị gia, anh thật là lớn mật rất xấu xa rồi đó!”



Lạc Hưởng Ngôn phối hợp bày ra một bộ mặt lưu manh, cười gi¬an nói: “Nam nhân không hư, nữ nhân không yêu!”



Dừng một chút, Lạc Hưởng Ngôn nhỏ giọng hỏi: “Em thì sao? Còn muốn cùng anh ly hôn sao? Còn muốn…… Lương Nguyên sao?”



Tang Đồng nằm ở trước ngực hắn, cúi đầu nghiêm túc nhìn hắn nói: “Lạc Đà, em không muốn lừa dối anh, em đã trải qua năm năm tốt đẹp với Lương Nguyên, khi nhớ lại nó vẫn luôn rõ ràng chân thật, không thể nào hoàn toàn quên đi được…… Nhưng là, em bây giờ trong lòng chỉ có một người, người đó không phải Lương nguyên, mà là anh.”



Tiếng chuông năm mới gõ vang, dưới lầu một mảng náo nhiệt ồn ào, ngoài cửa sổ khói lửa đốt sáng rực cả một góc trời đêm.



Ánh mắt của Lạc Hưởng Ngôn rất dịu dàng, những tia sáng chói lọi chiếu vào trong đôi mắt giống như Hắc Diệu Thạch, càng thêm sáng ngời thâm thúy.



Tang Đồng giật mình, không nhịn được nâng mặt của hắn, cúi đầu tỉ mỉ hôn mắt hắn.



Nụ hôn êm ái ấm áp rơi vào trên mí mắt, đáy lòng của Lạc Hưởng Ngôn mềm mại ngẩn ngơ một trận, ngẩng đầu hôn lên môi cô, lưu luyến mút vào.



Nụ hôn này, không mang theo chút hơi thở tình dục nào, chỉ có vô hạn nhu tình, lại chuốc say hai người bọn họ.



“Năm mới vui vẻ!”