Màu Xanh Huyền Bí

Chương 41 :

Ngày đăng: 21:58 21/04/20


Tang Đồng vẫn diễn tới nửa đêm hơn mười một giờ mới kết thúc công việc.



Mấy ngày nay quay phim dã ngoại hết sức khổ cực, không chỉ phải té tới té lui, còn phải cõng Tô Vĩ đi lên một đoạn đường núi.



Cho dù Tô Vĩ vóc người khá hơn nữa, cũng là người đàn ông trưởng thành cao 1m8, Tang Đồng bị hắn đè một cái, thiếu chút nữa đã nằm rạp trên mặt đất rồi.



Nghiêm Dực Toàn kêu một tiếng kết thúc công việc, Tang Đồng lập tức cảm thấy chân mềm nhũn, cũng không quản trên đất có bẩn hay không, đặt mông ngồi trên mặt đất.



Chử Tự Thần vừa đúng lúc đi qua, còn tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện gì, ngồi chồm hổm xuống ân cần hỏi: “Không có sao chứ?”



Tang Đồng suy yếu khoát tay áo, không còn hơi sức nói: “Tôi không sao, cho tôi lấy hơi……”



Chử Tự Thần được Hàn Tả Tả phân phó, phải chăm sóc Tang Đồng nhiều một chút, liền dìu cánh tay của cô kéo cô lên.



Tang Đồng đã sớm đuổi phụ tá tiểu Trần đi nghỉ ngơi rồi, vào lúc này muốn uống miếng nước cũng phải tự mình động thủ.



Tang Đồng được Chử Tự Thần dìu đến trên ghế ngồi xuống, lại rót chén nước uống…, mới bớt đau một chút, cười nói cám ơn: “Làm phiền anh, anh đi về nghỉ ngơi đi, tôi lập tức cũng trở về phòng!”



Tổ làm phim cũng ở tại chỗ này, cho dù là giữa sườn núi cũng không có gì nguy hiểm. Chử Tự Thần gật đầu một cái dặn dò: “Vậy cô hãy cẩn thận một



chút.”



Tang Đồng nghỉ ngơi một lát, nhớ tới trong phòng còn Lạc Hưởng Ngôn đang chờ, lập tức đứng lên đi trở về phòng.



Đã trễ thế này, cũng sắp mười hai giờ rồi, đoán chừng Lạc Hưởng Ngôn đã ngủ mất rồi.



Tang Đồng đến gần vừa nhìn, phát hiện mình đèn trong phòng vẫn còn sáng, tâm tình đột nhiên khá hơn nhiều.



Đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Lạc Hưởng Ngôn nửa nằm tựa vào đầu giường, đang chán đến chết lật tạp chí.



Lạc Hưởng Ngôn nghe được tiếng động ở cửa, lập tức bỏ tạp chí trong tay ra, ngồi dậy oán trách nói: “Thế nào trễ như vậy mới trở về? Nghiêm Đạo có nhân tính hay không hả, đẩy nhanh tiến độ cũng không thể liều mạng như thế……”



Vừa nói, Lạc Hưởng Ngôn vừa dọn dẹp cái bàn: “Em nhanh đi tắm một cái rồi thay quần áo, anh kêu người đưa đồ ăn khuya tới, vẫn đang giữ ấm!”



Tang Đồng trên người tất cả đều là bụi bậm lăn trên đất, cười cười đi vào phòng tắm, tắm qua loa đơn giản liền vội ra ngoài, Lạc Hưởng Ngôn đã bày xong bát đũa.



Tất cả đều là món tốt cho tiêu hóa lại có dinh dưỡng, Tang Đồng những ngày này đều chưa có bữa ăn nào ra hồn, cơm tối cũng chỉ là cơm hộp với thức ăn nhanh, vào lúc này ngửi thấy được mùi thơm bụng lập tức thầm thì kêu lên.



Trong phòng nhỏ rất đơn sơ, ngay cả một cái ghế dư ra cũng không có.



Tang Đồng dứt khoát ngồi xếp bằng ở trên giường, cầm lên chiếc đũa liền ăn ngấu nghiến.



Lạc Hưởng Ngôn đau lòng, vừa giúp cô múc chén canh vừa nói: “Ăn từ từ, coi chừng nghẹn…… Này này, em vài ngày qua ăn cái gì hử? Ăn ít một chút, chớ ăn quá no bụng, một lúc sẽ ngủ rồi, em ăn nhiều như vậy lát nữa lại không tiêu hóa được……”



Quả thật không thể ăn quá no bụng, nếu không ngày mai lại bao tử đau nữa.



Tang Đồng cắn chiếc đũa, vẫn chưa thỏa mãn nhìn mỹ vị còn dư lại, mắt lưu luyến nói: “Giữ lại ngày mai em ăn tiếp……”



Lạc Hưởng Ngôn vừa đau lòng vừa buồn cười, dọn dẹp bát đũa nói: “Tốt lắm tốt lắm, anh ngày mai sẽ mua cho em đồ ăn còn ngon hơn nữa!”



Tang Đồng lúc này mới thu hồi tầm mắt, ngồi ở trên giường đem tóc lau khô.
Lương Tiểu Nghệ nhìn cô không nói lời nào, cho là cô chấp nhận, giọng nói nhất thời trở nên kịch liệt: “Tang Đồng, cô muốn trả thù liền nhắm về phía tôi mà đánh, đừng hành hạ Lương Nguyên nữa!”



Tang Đồng liếc mắt, dọn dẹp một chút bát đũa đứng lên nói: “Lương Tiểu Nghệ, cô có phải là chưa tỉnh ngủ muốn trở về phòng ngủ tiếp!”



Lương Tiểu Nghệ ngăn cô lại, ác độc mà nhìn chằm chằm vào cô, gằn từng chữ: “Cô là không có ý định bỏ qua cho Lương Nguyên ư?”



Tang Đồng im lặng một chút nhìn trời, chăm chú hồi đáp: “Xuống núi bắt xe buýt số 117, trạm cuối chính là trung tâm thần kinh, đi bác sĩ khám kĩ một chút, ngàn vạn lần đừng làm trễ nãi bệnh tình.”



Nói xong, Tang Đồng không tiếp tục để ý tới cô ta nữa, khoan thai tự đắc hướng trung tâm phim trường đi tới.



Lương Tiểu Nghệ xoay người, ánh mắt gắt gao đuổi theo bóng lưng Tang Đồng, ánh mắt âm độc, tràn đầy oán hận.



Một hồi lâu, Lương Tiểu Nghệ mới thu hồi ánh mắt, từ từ xòe tay phải ra, tỉ mỉ nhìn móng tay của mình, chậm rãi nói: “Tang Đồng, tôi đã cảnh cáo cô, đừng trách tôi lòng dạ độc ác!”



Lương Tiểu Nghệ thanh âm rất thấp, trong giọng nói loại quỷ dị làm người ta rợn cả tóc gáy lập tức phiêu tán trong không trung.



Đảo mắt đã đến trưa, Lạc Hưởng Ngôn điện thoại tới nói đang trên đường tới.



Mọi người nghỉ trưa, một tổ ong tiến tới xe thức ăn bên cạnh giành cơm.



Tang Đồng mặc dù rất đói, nhưng nghĩ đến một lát nữa Lạc Hưởng Ngôn sẽ đem bữa cơm tình yêu tới, nhất thời cảm thấy hộp cơm dầu mỡ kia khó ăn vô cùng.



Không có chạy đi giành cơm còn có Chử Tự Thần, cười kêu Tang Đồng nói: “Tả Tả đến thăm đoàn, có mang đồ ăn ngon tới, lại đây cùng ăn một chút đi.”



Tang Đồng hoan hô chạy lên trước, lập tức đưa tay từ trong hộp cơm bóc miếng thịt nhét vào miệng.



Hàn Tả Tả ghét trừng mắt nhìn cô một cái: “Muốn ăn thì cầm đũa ăn cho đã, cậu nhìn lại cậu một chút, tí xíu hình tượng cũng không có!”



Tang Đồng chẳng hề để ý nói: “Tớ chỉ nếm thử một chút, Lạc Đà đưa cơm cho tớ, lập tức sẽ tới!”



Hàn Tả Tả nâng má nhìn Tang Đồng mỗi một món ăn đều bóc một khối, hỏi: “Trong khoảng thời gian này vẫn thuận lợi chứ? Lương Tiểu Nghệ có tìm cậu gây phiền toái nữa hay không?”



Tang Đồng mút mút ngón tay nói: “Không có, cô ta có thể tìm tớ gây phiền toái gì chứ!”



Hàn Tả Tả than thở: “Không có thì tốt, cậu trốn xa một chút, chớ trêu chọc Lương Nguyên……”



Tang Đồng căn bản không có nghe vào tai, con mắt lóe sáng ngời ngời nhìn về phía Lạc Hưởng Ngôn đang đi tới, cao hứng phấn chấn nói: “Mang cho em đồ ăn ngon gì thế?”



Hàn Tả Tả bất đắc dĩ nâng trán, nhiều năm như vậy, Tang Tiểu Đồng thế nào nửa điểm cảnh giác cũng không có!



Ăn cơm xong, Tang Đồng còn chưa có nghỉ ngơi được một lát, liền lập tức bị kéo qua tiếp tục quay phim.



Cảnh quay này có chút nguy hiểm, cần treo trên dây cáp để ngừa bất trắc.



Nhân viên làm việc giúp đỡ Tang Đồng cài tốt dây an toàn, lại kiểm tra độ kiên cố của dây, bảo đảm chắc chắn rằng vào lúc diễn sẽ không xảy ra sự cố nào.



Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, Nghiêm Dực Toàn vừa muốn kêu “action”, liền nghe thấy một tiếng hô to.



“Chờ một chút!”