Màu Xanh Huyền Bí

Chương 42 :

Ngày đăng: 21:58 21/04/20


Nghiêm Dực Toàn không hề vui vẻ nhìn Hàn Tả Tả: “Có chuyện gì?”



Hàn Tả Tả lạnh nghiêm mặt, đứng bên cạnh Chử Tự Thần nói: “Nghiêm Đạo, dây cáp trượt còn chưa có kiểm tra!”



Tang Đồng không giải thích được nhìn Hàn Tả Tả bọn họ, tại sao đột nhiên yêu cầu kiểm tra thanh trượt? Bình thường đều là kiểm tra trang bị trên người diễn viên có phù hợp yêu cầu hay không. Thêm vào đó cô lại không cần treo ngược lên đánh nhau, loại động tác phi thân độ khó cao này, chỉ là bởi vì ở bên vách núi quay phim có chút nguy hiểm, để đề phòng bất trắc nên mới treo dây cáp, cẩn thận một chút căn bản là không cần dùng tới.



Hàn Tả Tả rất kiên trì, Nghiêm Dực Toàn nhíu nhíu mày, chuyện liên quan đến vấn đề an toàn, cái gì cũng không nói, phất phất tay ý bảo nhân viên làm việc kiểm tra.



Trong chốc lát, nhân viên làm việc lau mồ hôi trên trán nói: “Ít đi hai đinh ốc……”



Lạc Hưởng Ngôn sắc mặt của trầm xuống, ánh mắt giống như có thể phóng ra dao găm, thẳng tắp mà nhìn về phía Hàn Tả Tả.



Hàn Tả Tả không sợ hãi chút nào nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ mỉm cười liếc Lương Tiểu Nghệ bên sân một cái.



Trường quay thiếu chút nữa xảy ra sự cố, sắc mặt của Nghiêm Dực Toàn vô cùng khó coi, thanh âm lạnh lùng chỉ đạo lần nữa kiểm tra tất cả đạo cụ.



Tang Đồng từ bên vách núi cẩn thận từng li từng tí đi xuống, chạy đến trước mặt Hàn Tả Tả hỏi thăm.



Hàn Tả Tả vươn tay, nằm trong lòng bàn tay là hai chiếc đinh ốc.



“Tự Thần đi ao nước bên kia ném rác, tình cờ trông thấy Lương Tiểu Nghệ vứt bỏ hai cái đinh ốc này, anh ấy tò mò nhặt lên cầm về, vừa lúc bị tớ nhìn thấy……”



Lạc Hưởng Ngôn giận không kìm được, ánh mắt bén nhọn quét về phía Lương Tiểu Nghệ cách đó không xa.



Tang Đồng kéo Lạc Hưởng Ngôn lại, lắc đầu một cái, xong cầm lấy hai chiếc đinh ốc trong tay Hàn Tả Tả thẳng tắp đi về phía Lương Tiểu Nghệ.



Lương Nguyên vừa đúng đứng ở bên cạnh Tiểu Nghệ, nhìn Tang Đồng tức giận đùng đùng đi tới, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì thế?”



Tang Đồng cười lạnh, cũng không thèm nhìn hắn, đem đinh ốc trên tay hung hăng ném vào người Lương Tiểu Nghệ: “Tôi sớm đã cảnh cáo cô, thu hồi những thủ đoạn bẩn thỉu của cô lại! Lúc trước quay quảng cáo cô nạy rơi xà ngang, đập bị thương tôi và Lạc Hưởng Ngôn, tôi không tìm cô tính sổ không nói, còn cầu xin Hưởng Ngôn bỏ qua cho cô, nhưng cô thì sao? Thật là tính xấu không chừa…… Cô thật cho là tôi cứ luôn dễ khi dễ như vậy?”



Lương Nguyên thấy hai chiếc đinh ốc này, sắc mặt bỗng dưng biến đổi, thẳng tắp nhìn về phía Lương Tiểu Nghệ, giống như không tin mở miệng: “Tiểu Nghệ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”



Lương Tiểu Nghệ met trắng bệch, cắn môi, uất ức nói: “Ca, anh cư nhiên tin lời người ngoài tới chất vấn em?”



Lương Nguyên trầm mặc nhìn Lương Tiểu Nghệ không nói.



Tang Đồng ôm cánh tay, khuôn mặt lạnh lùng mơ hồ ẩn hiện một tia trào phúng, cũng không nhiều lời, chờ xem anh em bọn họ diễn kịch như thế nào.



Hàn Tả Tả nhàn nhã bước đi thong thả tới đây, trên mặt đã sớm thu hồi vẻ mặt tức giận, cười ha hả đứng ở bên cạnh Tang Đồng, giống như xem diễn không chút để ý, nhàn nhạt nói: “Ai nha, lúc này nhân chứng vật chứng đều có đủ, Lương Tiểu Nghệ, cô còn có cái gì để nói nữa chứ?”




Tang Đồng đã chạy tới, người kia xoay người lại, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, đặt ở trên hàng lông mày bên dưới chiếc nón, lộ ra khuôn mặt tươi cười cực kỳ quen thuộc.



Tang Đồng vui mừng hô lớn: “Văn Ca!”



Dương Húc Văn những năm này không thay đổi gì cả, vẫn như cũ lẳng lơ vô hạn.



“Tiểu không có lương tâm, lâu như vậy cũng không tới thăm anh!”



Tang Đồng cười hì hì đi đến gần: “Em đây không phải sợ làm trễ nãi Văn Ca sáng tác sao? Đừng thấy em không có đi thăm anh, thật ra thì trong lòng lúc nào cũng nhớ anh muốn chết! Như thế nào, Văn Ca gần đây có khỏe không?”



Dương Húc Văn gật đầu một cái, có chút tĩnh lược nói: “Cũng không tệ lắm, không sao, mới vừa nhận việc làm!”



Tang Đồng lập tức hiểu được, nhìn Nghiêm Dực Toàn hỏi: “Bộ phim này ngài tìm phòng làm việc của Húc Văn để làm âm nhạc?”



Nghiêm Dực Toàn cười nói: “Đúng vậy a, trừ cô đồng ý viết ca khúc chủ đề ra, tất cả những cái khác phối nhạc nhạc đệm là do Húc Văn đảm nhận!”



Tang Đồng vui sướng cực kỳ, ban đầu xảy ra sự kiện kia, làm liên lụy tới Dương Húc Văn. Mấy năm này càng thêm vì kiêng dè, cô và Dương Húc Văn cũng xa cách không ít, bây giờ có thể cùng hợp tác, đương nhiên mừng rỡ vô cùng.



Dương Húc Văn gõ đầu của cô một cái: “Lần trước em viết ca khúc cho người khác anh đã nghe rồi, bình thường, cũng hai ba năm rồi mà một chút tiến bộ cũng không có, thật làm cho anh mất mặt! Anh cảnh cáo em, lần này không được làm xấu mặt sư phụ là anh đây, nếu không anh không tha cho em!”



Tang Đồng không để bụng, trong lòng cô hiểu rõ Dương Húc Văn mắt cao hơn đầu, hắn nói cũng bình thường chính là cũng không tệ lắm, liền mặt kiên định nói: “Lão sư yên tâm, viết xong rồi em đem đến cho anh xem đầu tiên, có chỗ nào không tốt sẽ sửa lại ngay!”



Nghiêm Dực Toàn đều xem hai thầy trò bọn họ gặp mặt vui vẻ, trò chuyện đùa giỡn thoải mái, nhịn lại nhịn nói: “Hai người lát nữa lại tán gẫu tiếp, nên quay phim rồi……”



Tang Đồng mặt buồn bã nhìn đạo diễn thiết diện vô tư, nắm tay áo Dương Húc Văn lưu luyến không rời nói: “Văn Ca, không cần quá nhớ em, em lát nữa lại đi tìm anh nha?”



Dương Húc Văn hất tay của cô ra, ghét bỏ sửa sang lại tay áo, chỉ sợ cô để lại dấu vết, không nhịn được đuổi người nói: “Được rồi được rồi, làm bộ làm tịch, mau mau cuốn gói đi!”



Nhìn thấy ân sư Dương Húc Văn lâu rồi không liên lạc, Tang Đồng trong lòng vui mừng vô cùng, ngay tiếp theo thời điểm quay phim trạng thái cũng rất tốt, giống như được tắm máu gà, hoàn toàn không có cái loại uể oải như vừa rồi, từng cảnh một quay xong hết, cư nhiên rất ít NG.



Nghiêm Dực Toàn rất hài lòng, vung tay lên: “Tang Đồng có thể kết thúc công việc trước thời hạn rồi!”



Tang Đồng vui sướng hài lòng trong lúc mọi người hâm mộ ghen ghét dọn dẹp một chút rời đi.



Ba năm nay, Tang Đồng vẫn trốn tránh quá khứ, cố ý tránh xa những thị phi của làng giải trí, không hề quan tâm tin tức ý giải trí. Không nghĩ tới Dương Húc Văn ba năm không hặp, cư nhiên cũng không có nhiều biến hóa.



Tang Đồng ngồi ở trên xe về nhà, nhìn ngoài xe đèn đường cảnh trí rực rỡ, không khỏi nhớ lại những chuyện đã qua.