Màu Xanh Huyền Bí

Chương 59 :

Ngày đăng: 21:58 21/04/20


Lễ phục sớm đã chuẩn bị tốt, váy dài màu vàng rủ xuống, thiết kế đơn giản mà hào phóng, làm nổi bật mái tóc đen của Tang Đồng, ở giữa một đám mỹ nữ tóc vàng, mang theo một phong cách riêng.



Liên hoan điện ảnh quốc tế tập họp rất nhiều siêu sao, hoa thơm cỏ lạ khoe sắc.



Tang Đồng trang nhã hào phóng bước qua thảm đỏ, ở trên bàn ký tên lưu lại chữ ký rồng bay phượng múa.



Tiếng anh của Tang Đồng chỉ đạt tiêu chuẩn cấp bốn trình đủ đậu đại học, miễn cưỡng nghe hiểu những câu chữ đơn giản. Mà đối với ngôn ngữ nước F, Tang Đồng trừ bỏ trước khi đến học được một chữ “Tốt”, chớ một chữ cũng không biết.



Tang Đồng ký hết tên xong đi về phía bên kia, Lạc Hưởng Ngôn đã đợi ở nơi đó.



Tang Đồng ngồi không người nào chú ý, nho nhỏ cong miệng, nói lầm bầm: “Cái gì cũng nghe không hiểu, chỉ có thể đi theo mọi người cùng nhau cười cười…… Nhàm chán muốn chết!”



Lạc Hưởng Ngôn đưa ra cánh tay để cho cô nắm, cười nói: “Không có việc gì, tới nơi này chính là bán rẻ tiếng cười!”



Tiến vào trong hội trường, dưới sự chỉ dẫn nhân viên lễ tân ngồi vào vị trí, Tang Đồng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.



Không nghĩ tới mới vừa ngồi xuống không bao lâu, liền nghe đến bên cạnh một tiếng thét kinh hãi.



Tang Đồng tò mò nghiêng đầu, nhìn thấy một vị mỹ nữ tóc vàng hấp dẫn nhiệt tình nhào tới trong ngực Lạc Hưởng Ngôn, ôm cả cổ



hắn đầy nhiệt tình thân thiết hôn chào hỏi.



Lễ tiết ở nước ngoài luôn luôn như vậy, Tang Đồng vốn không cảm thấy có việc gì, nhưng ai biết Lạc Hưởng Ngôn giống như lâm đại địch, chột dạ liếc mắt nhìn Tang Đồng, ngay sau đó vội vàng đẩy cô gái xinh đẹp kia ra, trong miệng nhanh chóng bay ra hàng loạt ngôn ngữ nước F.



Tang Đồng trong lòng trầm xuống, lỗ mũi khẽ giật giật, ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc trên người mỹ nữ kia.



Mỹ nữ tóc vàng nhìn Tang Đồng một chút, không để ý chút nào cười cười, tiếp tục thân mật nói chuyện với Lạc Hưởng Ngôn.



Tang Đồng nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, giọng nói bình tĩnh không một gợn sóng khiến Lạc Hưởng Ngôn nội tâm căng thẳng.



“ Lạc Hưởng Ngôn, ngày hôm qua chính là cùng vị mỹ nữ này xã giao hử?”



Lạc Hưởng Ngôn mặt ủ mày ê giải thích: “Em nghe anh nói…… Tối hôm qua không nói cho em biết chính là sợ em nghĩ lung tung! Tiểu thư Phất Thụy Đức là người phụ trách bộ phận lập kế hoạch của JK, lần này bàn chuyện hạng mục chính là do cô ấy phụ trách……”



Tang Đồng không mặn không nhạt “Nha” một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác hết sức chuyên chú nhìn xem biểu diễn trên sân khấu, không thèm để ý đến hắn nữa.



Lạc Hưởng Ngôn đối đãi với phụ nữ luôn luôn tao nhã lễ độ, thân sĩ vô cùng, hiện nay chỉ đành trước đem Phất Thụy Đức đuổi đi, mới có thể đáng thương hề hề tiến tới trước mặt Tang Đồng thề thốt thổ lộ kiên trinh của mình.



Lạc Hưởng Ngôn thở dài, lặng lẽ bắt được tay Tang Đồng, nhéo nhéo lòng bàn tay cô, hơi uất ức nói: “Thật sự cùng cô ấy không có gì mà, chỉ là cùng JK hợp tác tương đối nhiều, thường xuyên qua lại nên quen thuộc một chút xíu mà thôi! Tuyệt đối là trong sạch…… Lại nói, coi như không tin nhân phẩm của anh, còn có thể không tin năng lực sao? Tối hôm qua chỉ có một chút xíu thời gian, nếu như thực có cái gì, sao có thể sớm như vậy đã trở lại?”



Tang Đồng căn bản sẽ không hoài nghi hắn, cố ý trêu cợt hắn mà thôi, vốn là không tức giận, vừa nghe Lạc Hưởng Ngôn da mặt dày nói như vậy, không khỏi nhớ đến ở chuyện trên máy bay, lửa giận lập tức bốc lên.



Lạc Hưởng Ngôn dò xét sắc mặt của cô, đánh bạo nghĩ muốn ôm cô, bị cô nhẹ nhàng né tránh.


Tang Đồng lau sạch nước đổi áo choàng tắm, soi gương sửa lại tóc một chút, đột nhiên nhìn thấy dao cạo râu đặt trên bồn rửa mặt.



Tang Đồng tròng mắt xoay động, hắc hắc cười lên.



Lạc Hưởng Ngôn giấc ngủ rất sâu, Tang Đồng cười lạnh một tiếng, thêm rất nhiều tinh dầu trợ giúp giấc ngủ, rón rén vén chăn lên, quả nhiên, Lạc Hưởng Ngôn thân thể trần truồng, tứ chi mở lớn ngủ hết sức hào phóng.



Tang Đồng vắt khăn ấm đặt lên giữa hai chân Lạc Hưởng Ngôn, chờ đám lông rậm rạp màu đen ướt mềm một chút, liền đem kem cạo râu thoa lên phía trên, nhất thời nhìn đến một đám bọt màu trắng chen chúc giữa hai chân, Tang Đồng nghĩ nghĩ một chút, vô cùng hí hửng lấy ra điện thoại di động chụp tách tách.



Lạc Hưởng Ngôn tựa như con heo lười rầm rì một tiếng, nghiêng đầu một cái, lại im lặng ngủ tiếp.



Tang Đồng vỗ vỗ ngực, xém chút nữa bị dọa sợ kêu ra tiếng, nhìn xem thời gian không sai biệt lắm, liền dùng nước ấm đem đám bọt cạo lông rửa sạch.



Ưmh, hiệu quả không tệ!



Tang Đồng cầm dao cạo, một tay nắm bảo bối của Nhị gia, đem đám lông còn dư lại cạo sạch không còn một mống.



Vốn là tượng trưng nam tính vô cùng hấp dẫn trở lại nên cực kỳ sạch sẽ, trơn bóng hết sức tức cười, sau khi cạo sạch bộ lông còn lại màu hồng, ** ngủ say khéo léo cúi đầu, Tang Đồng trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ quái lại phức tạp.



Giống như đang làm thịt một con gà trơn mềm trắng noãn……



Bất quá có câu nói “phượng hoàng rụng lông không bằng gà”, không biết con gà bị cạo lông này tỉnh lại sẽ như thế nào?



Tang Đồng vội vàng lắc đầu một cái, đuổi đi ý niệm kỳ quái trong đầu, vừa chậc chậc tấm tắc khen ngợi, vừa giơ điện thoại di động tay nắm nam căn chụp đủ góc độ.



Lạc Hưởng Ngôn ngủ một giấc thật ngon, trong giấc mộng Tang Đồng vô cùng nhu thuận, quỳ gối giữa hai chân mình, hai tay nắm lấy tiểu đệ uy mãnh cường hãn, đưa ra đầu lưỡi mềm nhẵn mềm mại, trước như vậy như vậy, lại như vậy như vậy…… Lạc Hưởng Ngôn cười tỉnh.



Sắc trời sáng choang, Tang Đồng ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trước bàn cơm, vừa xem chương trình liên hoan điện ảnh tối hôm qua, vừa ăn điểm tâm sáng.



Lạc Hưởng Ngôn chống đầu lên, tạo dáng cười chào hỏi: “Bà xã, sớm ah!”



Tang Đồng sắc mặt cổ quái nhìn hắn một chút, chần chờ trả lời: “Sớm?”



Lạc Hưởng Ngôn cho là cô còn đang tức giận chuyện ngày hôm qua, cũng không chút để ý, một cước đá cho văng chiếc chăn trên người ra, không chút nào xấu hổ thân thể trần trụi, bình bình thản thản xuống giường.



Lạc Hưởng Ngôn như mọi khi vậy, sau khi rời giường liền vào phòng tắm, vừa mới đi hai bước đột nhiên cảm thấy không thích hợp, phía dưới lành lạnh không bình thường, trong lúc đi lại cảm giác ít đi cái gì, cảm giác kỳ quái khó hiểu lại hơi buông buốt……



Lạc Hưởng Ngôn một cúi đầu, nghẹn họng nhìn trân trối vào vùng rậm rạp vẫn làm mình kiêu ngạo rậm rạp trong một đêm biến mất không còn một mống.



Này này này…… Lửa nóng đốt qua cũng không hoang tàn như vậy đi!



Lạc Hưởng Ngôn đột nhiên cảm thấy trước mắt đều biến thành màu đen, ước chừng đứng hình mấy phút đồng hồ, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc nhìn về phía Tang Đồng: “Em làm?”



Tang Đồng hai tay nâng cằm, ưu nhã mỉm cười, trầm bỗng du dương mở miệng: “Ông xã yêu dấu, cùng nhau hưởng thụ toàn ~ thân ~ nhẵn ~ nhụi ~”