Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 22 :

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


Phong Quang cố ý quay đầu đi, làm như không thèm để ý tới hắn.



Bạch Trí cười cười, ngồi ở đầu bên kia xích đu, hắn cầm lấy tay cô, “Xin lỗi, hôm nay anh đến muộn.”



“Nhất định là trên đường nhìn thấy mỹ nhân nào đó nên quên luôn thời gian.”



“Trên đường anh không thấy mỹ nhân, nhưng bây giờ trước mặt có một người.”



Phong Quang vẫn không nhìn hắn, hừ một tiếng, “Miệng lưỡi trơn tru.”



“Anh bị đuổi việc rồi.”



“Cái gì?” Cô kinh ngạc quay đầu mới phát hiện hôm nay hắn không đeo kính mắt.



Cuối cùng cũng chịu nhìn hắn, Bạch Trí hôn trán cô, “Công ty

Tống Mạch không chống đỡ nổi nữa, cho nên hắn đuổi việc thư ký là anh rồi.”



“Chỉ đơn giản vậy sao?”



Hắn nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Đại khái, nguyên nhân chủ yếu là do anh tạo ra nguy cơ tài chính cho công ty đi.”



Phong Quang: “…”



“Sao lại nhìn anh như vậy?”



“Anh nói rõ ràng coi, sao lại như vậy? Lúc đó anh không cho em đến công ty là vì anh sớm có âm mưu phải không?”



“Không sai.” Bạch Trí rất rộng rãi thừa nhận, “Tư liệu khách

hàng của Trát Nam anh đều đem cho Dư Lễ, Dư Lễ rất có thủ

đoạn, chỉ bằng cái này hắn có thể cướp đi hai phần ba khách

quen của Tống Mạch, huống chi Tống Mạch còn lấy giá cao mua

một khối đất không có chút giá trị nào.”



Phong Quang không dám tin hỏi: “Tống Mạch đâu có ngốc như vậy?”
Bạch Trí nhẹ nhàng vô về lưng cô để tránh cô cười đau sốc hông.



Đợi cười đủ, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chớp động, “Vậy… thù của anh có tính là báo xong rồi không?”



Hắn gật đầu, gương mặt hờ hững, lúc trước nhìn không ra hắn

lưng có mang thù, nay cũng không nhìn ra hắn thoải mái vì báo

được thù, hắn chỉ thản nhiên nói: “Xong rồi.”



“Vậy chúng ta…” Phong Quang rời khỏi lòng hắn ngồi dậy, ánh mắt có chút mơ hồ.



Bạch Trí bất lực với lo lắng của cô, nắm tay cô nâng lên, “Em nhìn xem đây là cái gì?”



“Nhẫn!?” Trên ngón áp út tay trái của cô, một chiếc nhẫn bạc

rạng rỡ phát sáng dưới nắng ấm chiều tà, Phong Quang kích

động đứng lên, “Anh đeo cho em lúc nào vậy!?”



“Lúc em bắt đầu không để ý đến anh.”



Cô không biết lúc bắt đầu không nhìn hắn, hắn cuối cùng cầm tay cô đeo vào như thế nào…



Hiện tại không phải lúc nghĩ tới cái này!



“Anh anh anh… Anh đeo nhẫn cho em là có ý gì!?”



Bạch Trí cũng đứng lên, như có bóng đêm tràn trong mắt hắn lại nhiễm ánh vàng của mặt trời đang lặn xuống, dịu dàng mềm

mại, “Nếu không phải cầu hôn thì em nghĩ còn có lý do gì?”



Tiến triển quá nhanh, Phong Quang đỏ mặt, một hồi lâu không nói nên lời.



“Một giờ trước, Tống Mạch đoạn tuyệt quan hệ với mẹ hắn vì hắn sẽ kết hôn với Thu Niệm Niệm.”



Đầu cô trống rỗng, “Thì sao?”



Bạch Trí đem cô kéo vào lòng, “Anh không thích bị Tống Mạch đánh bại.”



“Để ý như vậy…”



Lời của cô chưa nói hết, môi đỏ đã bị nụ hôn cực nóng của

hắn đè xuống, không giống như trước đây, nụ hôn này vô cùng

kịch liệt, cô thậm chí cảm nhận rõ ràng sự kích động lộ ra

trên người hắn, hắn đã có khát vọng của riêng mình.



Trong đầu Phong Quang hồ đồ choáng váng, được rồi, cho dù lý do như thế, cô cũng nguyện ý gả cho hắn.