Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 23 : Phiên Ngoại Của Bạch Trí

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


Khi

công ty lớn Trát Nam từng xưng bá thương trường đột nhiên rơi đài trong một đêm, thì xí nghiệm Hạ thị lấy thế công không già

cản được quyết đoán trở thành người thừa kế trở thành trung

tâm thương mại mới, hơn nữa có xu hướng còn mạnh mẽ hơn so với

Trát Nam, nghe nói đây là do tổng giám đốc mới mà Hạ thị mới

tuyển vào, thật ra nói là tổng giám đốc nhưng lại tương đương

với người nắm quyền hành với toàn bộ Hạ thị, bởi vì chủ

tịch Hạ Triều càng ngày ngày càng mặc kệ mọi chuyện.



Bất luận là như thế nào, có thể đoán được theo thực lực Hạ

thị đang có sức ảnh hưởng tăng vọt thì thân là người thừa kế

duy nhất của Hạ thị, giá trị con người của Hạ Phong Quang cũng là nước lên thuyền lên, hơn nữa cô còn chưa kết hôn.



Được rồi, người ta là ba ngày sau sẽ kết hôn, nhưng bây giờ thì chưa, cô còn đang độc thân, còn chưa có chồng, không phải sao?



Phong Quang bị ngăn ở trong tiệm áo cưới, đây đã là lần thứ

mấy rồi? Thiếu gia nhà giàu ra vẻ phong lưu tiêu sái tình cờ

gặp cô, sau đó mời cô ăn một bữa tối dưới ánh nến.



Cô nhìn Dư Lễ cách đó không xa đang làm bộ như ngắm phong cảnh,

tâm rủa cái tên quỷ hẹp hòi, Bạch Trí hố hắn có một phen,

hắn vậy mà mang thù tới bây giờ. Cô nghĩ Dư Lễ là không có

khả năng sẽ đến giúp cô, cô nhịn tâm trạng không kiên nhẫn, đối

diện chàng trai trước mặt cười lễ phép: “Trương tiên sinh, thật

xin lỗi, nhưng tôi không có thời gian.”



“Thời gian nhính ra một chút là sẽ có, Hạ tiểu thư, sớm đã

nghe nói cô rất đẹp, bây giờ tận mắt nhìn thất quả thật trăm

nghe không bằng một thấy.” Bình tĩnh nhìn nhận, Trương Phóng bề ngoài không tệ, nhưng hắn có tiếng là hoa hoa công tử, người ta nói chỉ cần là mỹ nữ vừa ý hắn thì không có một ai lọt

khỏi ma trảo của hắn, mà bây giờ hắn nhất định sẽ gặp trở

ngại, “Duyên phận này rất khó có được, tôi đã đặt bàn ở nhà

hàng tốt nhất, chỉ chờ Hạ tiểu thư.”



“Tôi đã nói tôi không có thời gian.” Phong Quang bắt đầu lười đến lễ phép cũng không muốn giữ.



Nhưng Trương Phóng vẫn như cũ dây dưa không dứt, “Hạ tiểu thư,

chỉ cần cô đồng ý đi với tôi, tôi cam đoan sẽ không khiến cô

phải hối hận.”



Nói xong, hắn thả ra một hơi thở mười phần nồng mùi nội tiết tố mà cười mãnh liệt.



Phong Quang ha ha hai tiếng, trực tiếp vòng qua hắn rời đi, nhưng

tay cô bị hắn bắt được, dùng lực rất mạnh, ít nhất thì cô

giãy cũng giãy không thoát, “Trương Phóng, bông!”



Phụ nữ đôi lúc sẽ thích một người đàn ông cứng rắn.


“Tống Mạch, em thay đồ xong rồi!” Thu Niệm Niệm từ lầu trên đi

xuống, cô mặc áo cưới, trên mặt trang điểm đáng yêu lại lanh

lợi, bởi vì bụng cô đã to ra nên áo cưới đặc biệt không hề

dùng loại có thắt lưng, cô đi đến bên người Tống Mạch, nhìn

thấy Phong Quang cùng Bạch Trí thì sửng sốt, biểu tình vui vẻ

trên mặt cũng biến mất nhưng vễ lịch sự nói: “Xin chào.”



Bạch Trí hơi hơi gật đầu, “Thì ra Tống tiên sinh đến đây để giúp Thu tiểu thư thử áo cưới.”



“Hừ, không thì cậu nghĩ sao?”



Bạch Trí mỉm cười không nói.



Tống Mạch lôi kéo Thu Niệm Niệm đi lên lầu, đi vài bước hắn

dừng lại, cũng không quay đầu lại nói: “Bạch Trí, cậu không

cần nghĩ tôi tiểu nhân như vậy, thứ mà tôi đã buông tha thì cho

dù có hối hận, tôi cũng sẽ không đi cầu trở về.”



Một câu này dường như là cho người khác thấy quyết tâm của

hắn, lại như thông báo cho chính hắn, Tống Mạch cùng Thu Niệm

Niệm lên lầu biến mất.



Phong Quang nhướng mắt, “Hắn nói vậy là sao?”



“Không có gì.” Bạch Trí nâng tay sửa lại tóc mái lộn xộn của cô, “Muốn thử áo cưới sao không gọi anh?”



“Anh không phải bận rộn công việc sao? Em đây chính mình có thể

tự đi thì đi thôi.” Cô hiểu ý người nói, tuy rằng cha đã đồng

ý Bạch Trí nhưng giống như bộc phát bất mãn của bản thân mà

đem toàn bộ công việc đều giao cho Bạch Trí, Bạch Trí hiện tại nhưng là ân nhân của ông ấy.



“Anh đã gọi người thiết kế làm một bộ áo cưới.”



Cô kinh ngạc, “Anh đã gọi khi nào? Sao em lại không biết?”



“Từ một tháng được, hôm nay đã đưa đến nhà rồi, chúng ta về nhà em mặc cho anh xem được không?”



“Được!” Cô tươi cười bừng sáng, bổ nhào vào lòng hắn.



Làm sao có thể để người khác trở thành người đầu tiên nhìn thấy cô mặc áo cưới được đây?



Bạch Trí hôn lên đỉnh đầu cô, đêm nay, chính hắn sẽ giúp cô mặc vào bộ áo cưới đó, cũng sẽ tự tay vì cô cởi ra, sớm một

bước đem cô biến thành người phụ nữ của mình, những người

không có mắt có thể cút đi được rồi.