Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 157 : Tiểu Bạch, lại đây
Ngày đăng: 12:02 30/04/20
Nam Tầm yên lặng lau nước mắt, nghiêm túc mà phấn chấn cơ thể tiểu rùa đen của bản thân.
Tổng cộng hơn mười hai vòng, Nam Tầm cuối cùng cũng kiên trì chạy xong, sau đó lại đi chậm thêm một vòng nữa, rồi mới hoàn toàn dừng lại.
Nam Tầm đảo mắt khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng Diêm La Vương đâu, phỏng chừng là cảm thấy tiểu rùa đen như cô đây quá chậm chạm nên đã tự mình đi trước rồi cũng nên, hoặc là căn bản đối phương không có xem cô trở thành người thân quen gì đó.
Nhưng bởi vì nằm trong dự kiến nên Nam Tầm cũng không cảm thấy quá mất mát.
Lão Tam được Lão Tứ cùng Lão ngũ nâng lại đây, tên này chạy xong liền ngất luôn trên mặt đất.
Khi lão Tam lại gần thì thấy tên nhóc như Nam Tầm đang rất thảnh thơi, tuy là lần đầu tiên nhưng xem chừng vẫn rất ổn, làm gã uỷ khuất đến không nói ra lời.
" Không có việc gì, chạy nhiều sẽ quen thôi, anh xem lão Ngũ cùng lão Tứ chẳng phải cũng vẫn ổn đó sao, luyện nhiều là được." Nam Tầm hướng hắn nhe răng cười, nghe thì có vẻ như đang an ủi người, nhưng bộ dáng tiểu hài tử dương dương tự đắc làm người nhìn rất muốn tẩn một trận.
Một đám người phía sau mệt đến độ nằm vật trên mặt cỏ thở dốc, trên sân thể dục la liệt người nằm hoặc ngồi, còn có người trực tiếp ngất xỉu, lại có mấy tên do mồ hôi chảy ra mà ngứa ngáy, gãi sột soạt sột soạt, cảnh tượng ngàn chấm không thể tả được.
Nam Tầm ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên có chút chua xót, cũng không biết có phải vì biến thành đàn ông hay không, bị các thuộc tính trong cơ thể đàn ông ảnh hưởng mà nhìn thấy mấy cảnh tượng trên vẫn cảm thấy hết sức bình thường.
Nhưng hiện tại, cô tốt xấu gì vẫn là một tiểu thịt tươi* thơm mát, cô thật sự sợ nếu như tiếp xúc lâu ngày với những người ở đây, liệu có theo chân họ trở thành những phần tử ngàn chấm kia không?!!!
* tiểu thịt tươi: là từ mà cư dân mạng TQ dùng để gọi các nam thần trẻ tuổi và đang hot.
Nghĩ đến liền rùng mình.
Chạy xong vừa hay đến giờ ăn sáng, lần này Nam Tầm đã rút kinh nghiệm, nhanh như chớp mà trở về phòng thay quần áo rửa mặt rồi cầm hộp cơm chạy thẳng đến nhà ăn.
Nhà ăn lớn tổng cộng có mười tám cửa sổ, nhưng do bữa sáng không có món canh nên có sáu cái cửa sổ không mở. Sáu cửa sổ đầu là phát cháo cùng màn thầu, còn sáu cửa sổ sau là phát trứng gà cùng dưa muối, cộng lại là mười hai cái cửa sổ.
Đang chuẩn bị làm một muỗng cháo to thì Nam Tầm đột nhiên dừng lại.
" Tiểu Bạch." Cách mấy bàn, có người kêu tên Tô Mặc Bạch.
Ngay khi tiếng gọi kết thúc, toàn bộ âm thanh ồn ào ở nhà ăn lập tức im bặt, lặng ngắt như tờ.
Một khi Diêm La Vương mở miệng, không ai dám lên tiếng, chỉ sợ bản thân lỡ miệng làm át mất tiếng của Diêm gia.
Đỗ Phan ngồi đối diện Nam Tầm nuốt nuốt nước miếng, chớp mắt mấy cái, ý bảo Nam Tầm nhìn phía sau.
Nam Tầm nghe lời quay lại, đảo mắt một góc bốn mươi năm độ, chuẩn xác chạm đúng ánh mắt người nào đó đang ngồi bên cửa sổ nhà ăn lớn.
Bàn ăn ngay bên cửa sổ lớn, xung quanh là hai dãy bàn trống không, Diêm La nghiêng người ngồi ở trên ghế, thân mình hướng về phía Nam Tầm, chân dài thẳng tắp gác lên ghế chống bên cạnh, một chân hơi cong, nhìn lại càng có vẻ thon dài thẳng tắp.
Hắn chống khuỷu tay ở trên bàn, chống cằm nhìn về phía Nam Tầm.
Dừng một chút, cánh môi mỏng lại mấp máy, tiếp tục gọi một tiếng:" Tiểu Bạch, lại đây."
Nói xong, ngón tay tinh xảo lại hướng hướng Nam Tầm ngoắc ngoắc.
Nam Tầm nghe thấy tiếng âm thanh như gọi sủng vật kia, lại nhìn thấy động tác chuẩn xác như đang gọi sủng vật kia, khoé miệng giật giật.
Vị tôn Phật gi Diêm La này, gọi hai tiếng, lại hướng Nam Tầm ngoắc ngoắc, tức khắc làm vô số đạo mắt đồng loại nhìn về phía Nam Tầm.
Công tử: Vì đã xong 1 môn nên mình tranh thủ ngoi lên đây đăng cho mọi người đây. Xin lỗi, xin lỗi nhé.