Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 156 : Bị khen ngợi, thực không tồi

Ngày đăng: 12:02 30/04/20


Sáng sớm ngày hôm sau, Nam Tầm bị tiếng chuông đinh tai nhức óc ngoài hành lang đánh thức.



" Cái quỷ gì thế, sao lại xuất hiện tiếng chuông đi học vây?" Nam Tầm mơ mơ màng màng ngồi dậy, mái tóc trơn bóng vểnh lên vài sợi dựng đứng.



Vài người che lỗ tai tiếp tục nằm ngủ, lão Tam ngáp vài cái, giải thích:" Đây là tiếng chuông chạy buổi sáng, sau khi vang lên ba hồi phải tập hợp tại đại sảnh, sau đó đi sân thể dục chạy vài vòng, bất quá cái này là tự nguyện, rất nhiều người đều không muốn chạy.



Nam Tầm đã thanh tỉnh một chút, không khỏi tò mò hỏi:" Chuyện này có thể tự nguyện?"



" Mỗi buổi sáng chạy năm ngàn mét, kiên trì chạy hết một vòng, mới được tích dấu năm phần tích phân, ngu mới đi!" Đỗ Phan lẩm bẩm một tiếng, trở mình ngủ tiếp.



Thời điểm Nam Tầm mới vào cũng là lúc cảnh ngục mới đề ra chuyện này. Trong ngục giam áp dụng quy chế tích phân, biểu hiện càng tốt đẹp tích phân càng nhiều, căn cứ vào lượng tích phân đạt được có thể giảm hình phạt, mười tích phân thì được giảm một ngày, nếu tích đủ 3650 phân là có thể trực tiếp giảm một năm.



Hồi chuông thứ 2 lại vang lên, lão Tứ và lão Ngũ giãy giụa từ trên giường đứng dậy, mơ mơ màng màng khoác vội bộ quần áo tù nhân bên cạnh, sau đó như xác chết lảo đảo đi ra ngoài.



Sáu người bên trong, Lão Nhị, lão Ngũ cùng lão Tứ thời hạn thi hành án là ít nhất, nhưng lão Nhị là quỷ ngủ, tình nguyện ngủ chết cũng không muốn thức dậy kiếm điểm tích phân, lão Tứ cùng lão Ngũ còn ngóng trông giảm hình phạt, sớm một chút đi ra ngoài, bất luận tích phân hay cơ hội gì đó đều không buông tha.



Nam Tầm nghĩ nghĩ, cũng cầm bộ quần áo tù phục lên thay.



Lão Tam mơ màng thấy Nam Tầm nhảy xuống giường, kinh ngạc hỏi:" Tiểu Lục, đi xem náo nhiệt sao, cậu làm gì có kỳ hạn ở tù, ham hố đi kiếm điểm tích phân làm gì?"



Nam Tầm hướng hắn nhếch miệng, cười tươi như ánh mặt trời, sáng đến chói mắt nói:" Dù là tù chung thân nhưng biểu hiện tốt đẹp vẫn có thể biến thành tù có thời hạn mà, sau đó lại tiếp tục cải tạo, nói không chừng một ngày nào đó lại có thể ra ngoài."



Thay xong quần áo, Nam Tầm chạy thẳng ra ngoài.




Diêm La chạy rất chậm, nghiêng đầu nhìn cậu nhóc vẫn luôn theo sát mình, cười khẽ:" Nhìn không ra Tiểu Bạch nhà ta tố chất cũng không tồi nha."



Khi Diêm La nói chuyện, âm thanh một chút cũng không loạn, nơi nào như đang chạy năm ngàn mét, thanh thản tản bộ còn nghe được.



Chạy bộ được một lúc, Diêm La bắt đầu vươn tay kéo duỗi cơ bắp, đường cong rõ nét hiện ra, chân dài mê người, vững vàng từng bước, làm dàn người phía sau đồng loạt đổ nước mắt.



Cảnh đẹp, người đẹp, bất kể là nam hay nữ đều thích thưởng thức.



Đương nhiên, đám người phía sau chỉ là lén lút nhìn ngắm thân thể Diêm La Vương, không phải bọn họ nhát gan, mà thật sự là khi nhìn Diêm La Vương thì cảnh tượng máu me be bét của Đao Sẹo lại lắc qua lắc lại trong đầu họ, làm thế nào cũng không xoá đi được.



Nam Tầm có chút thở không thông, tuy cô biết một vào kỹ xảo cơ bản, hơn nữa thân thể Tô Mặc Bạch thường xuyên đánh bóng rổ, tố chất thân thể cũng không tồi, nhưng chạy nhiều như vậy vẫn là không ổn.



" Ca, vài vòng tiếp theo em thật sự không cùng anh được nữa rồi, phải thả chậm tốc độ, bằng không phía sau liền kiên trì không nổi." Nam Tầm thở gấp, nói.



Diêm La vỗ vỗ bờ vai cô, tán dương một câu:" Đã thực không tồi."



Nói xong, liền gia tăng tốc độ, một lát liền bỏ xa Nam Tầm.



Nam Tầm trợn mắt rồi lại trợn mắt.



Cho nên vừa rồi hắn là cố ý thả chậm tốc độ cùng cô chạy bộ? Cô tự cho là bản thân có thể cố gắng đuổi kịp tốc độ đối phương, kỳ thật trong mắt người ta, cô căn bản chính là một con rùa đen chậm rì rì?!!