Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 179 : Nguy cơ, tầng tầng bao vây

Ngày đăng: 12:02 30/04/20


Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa



Nam Tầm ném bịch mình vào giữa giường.



Tiểu Bát: "Ngươi làm gì thế? Bây giờ đại boss đang giận lắm đấy."



Nam Tầm: "Ta cũng giận. Mạn Mạn là cô bé ngoan cỡ nào nha, sao anh ta chỉ coi người ta như thú cưng chứ? Có ai làm anh như anh ta không?"



Tiểu Bát: "Đại boss cung cấp cơm ngon áo đẹp cho người ta, còn cho người ta đi học. Đây thực sự là... đại boss phản diện có tình thương nhất rồi được không? Ngươi quản động cơ phát lòng tốt của người ta làm gì."



Nam Tầm thở dài, trùm chăn qua đầu chuẩn bị ngủ một giấc tới hừng đông.



Nam Tầm vốn tưởng rằng mình sẽ ngủ ngay, nhưng trong lòng cậu vẫn suy nghĩ mãi chuyện của Diêm Mạn, làm sao cũng không ngủ được. Đôi mắt cậu vẫn mở to, đến tận rạng sáng ba, bốn giờ mới dần thiếp đi.



Ngày hôm sau, Nam Tầm bị tiếng khóc của Tiểu Bát bừng tỉnh: "Hu hu hu, thân ái ta có lỗi với ngươi. Ta chỉ muốn đi chợp mắt một lát, nhưng không cẩn thận lại ngủ quên mất. Diêm Mạn đã rời nhà đi rồi!"



Nam Tầm chạy như bay xuống dưới nhà. Trong phòng khách, Diêm La mang vẻ mặt lãnh đạm quét tờ giấy trên bàn, sau đó vo thành một cục, tiện tay ném vào thùng rác.



Nhìn thấy Nam Tầm xuống, người đàn ông đang đen mặt này mới hơi hòa hoãn: "Tiểu Bạch, sao không ngủ thêm chút nữa?"



Nam Tầm không đáp mà chạy thẳng đến trước thùng rác, nhặt cục giấy lên mở ra nhìn.



Đờ mờ, quả nhiên là Diêm Mạn đã bỏ nhà đi rồi.



Tim Nam Tầm nhảy lên thình thịch, cậu vừa nghĩ tới kết cục của Diêm Mạn mà Tiểu Bát kể, lập tức lo đến sắp hỏng mất.



"Anh, Mạn Mạn đi rồi! Chúng ta mau đi tìm con bé!"
Nam Tầm chưa cho tên này cơ hội lên tiếng, một cánh tay cậu vòng qua vai hắn, tàn nhẫn mà siết chặt cổ.



Chờ tên này đã không thở nổi, cậu lấy cục đá lớn đập vào đầu hắn làm hắn hôn mê hoàn toàn.



Nam Tầm cõng Diêm Mạn lên định quay về, nào ngờ Tiểu Bát chợt thốt lên kinh ngạc: "Nam Tầm! Đằng sau có thật nhiều người!"



Nam Tầm quay đầu lại nhìn, phía sau đã có hơn hai mươi tên đàn ông cầm vũ khí đến vây quanh cậu, mà trong nhà xưởng bỏ hoang phía trước cũng có bảy, tám tên đàn em chạy ra.



Tên đàn ông cầm đầu tầm ba, bốn mươi tuổi. Cơ bắp của gã vô cùng nở nang, làn da ngăm đen, trên cánh tay tràn đầy những hình xăm phức tạp, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.



"Ha ha ha, ông đây còn tưởng đàn em nói phét để dỗ ông vui vẻ, hóa ra là thật sự mang em gái của Diêm La Vương đến rồi." Tên kia cười to, tầm mắt rơi trên người Diêm Mạn trở nên hung ác thâm độc trong nháy mắt: "Diêm La Vương phá hủy toàn bộ bang Thanh Hổ của ông. Các anh em bị giết chết, vào ngục giam, món nợ này hôm nay cuối cùng ông có thể thanh toán một phần rồi!"



"Các anh em, chúng ta mau phanh thây con bé và thằng nhóc này, sau đó đóng gói cẩn thận tặng cho Diêm La!" Lão đại cầm đầu vẻ mặt dữ tợn.



Ba, năm tên cùng nhào tới hướng Nam Tầm, Nam Tầm đành bất đắc dĩ buông Diêm Mạn, lao vào đánh nhau với chúng.



Nhưng đến cùng cậu không phải Diêm La Vương, đánh không lại nhiều người như vậy. Mắt thấy đã sắp không kiên trì nổi, một tiếng súng vang lên dọa tất cả run rẩy, cùng nhau quay đầu lại.



Nam Tầm đột nhiên lộn một vòng trên đất rời đi phạm vi công kích của đối phương, lập tức nâng Diêm Mạn lên bỏ chạy.



Là hai tay đấm âm thầm theo Nam Tầm đã đến. Bọn họ là cấp dưới Diêm La Vương coi trọng nhất, trên người đều có súng lục. Lúc này, hai người giơ súng chĩa vào ba, bốn mươi người trước mặt.



Phàm là có người muốn lại gần Nam Tầm và Diêm Mạn đều bị tay đấm áo đen cho một viên đạn bắn chết. Nhưng đường bị người lấp kín, Nam Tầm căn bản không vòng ra được.



Bọn côn đồ không dám tiến lên trước, chỉ cầm mã tấu giằng co cùng Nam Tầm, mà Nam Tầm lại chạy không thoát vòng vây.