Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 183 : Phạch, bị đập bất tỉnh

Ngày đăng: 12:02 30/04/20


Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa



Giờ khắc này, Nam Tầm rất muốn đập vỡ đầu đối phương. Ông mẹ nó có biết vạch trần thân phận nằm vùng trước mặt bao nhiêu người là rất nguy hiểm với nằm vùng không hả? Đờ mờ sự chuyên nghiệp của ông đi đâu rồi?



Phản ứng đầu tiên của Nam Tầm chính là nhìn sang Diêm La.



Hắn đang nhìn chằm chằm Nam Tầm, đôi mắt kia vì tin tức như sét đánh giữa trời quang này mà trừng lớn, đồng tử co rút lại, sau đó đã trở nên đỏ ngầu che kín tơ máu. Lại bỗng nhiên, sự giận dữ vì bị lừa gạt phun trào ra từ đáy mắt, nồng nặc như muốn hủy thiên diệt địa.



Tiểu Bát đờ mờ một tiếng: "Xong đời, ngay vừa nãy, giá trị hắc hóa của đại boss vèo một cái nhảy lên 100 rồi!"



"Anh, anh nghe em nói. Không phải vậy đâu, không phải em mật báo, thật sự không phải là em..." Nam Tầm thực sự muốn khóc.



Tất cả các anh em đều mang vẻ căm hận trừng Nam Tầm, hận không thể băm cậu thành nghìn mảnh.



Kẻ phản bội quả nhiên là tên nhóc thúi này!



Diêm La không có nhìn Nam Tầm nữa, hắn bỗng cười lạnh với đội trưởng Triệu: "Sĩ quan cảnh sát, ông lấy tội danh gì mà bắt giữ tôi? Tôi chẳng qua chỉ giao dịch vài món đồ sứ với người bạn cũ thôi. Làm thế nào mà thời buổi này rồi, buôn bán chút đồ cũng bị coi là phạm pháp?"



Đội trưởng Triệu lập tức biến sắc, đột nhiên nhìn về phía những cái thùng đó.



"Đội trưởng Triệu, đều là đồ giả!" Một nhân viên cảnh sát cả kinh nói.



Diêm La nhướng mày, nhìn sang người hợp tác nước M vừa chịu không ít kinh hãi: "Ông bạn già của tôi thích đồ sứ men xanh, vì vậy mua từ chỗ tôi vài món tráng men xanh mô phỏng đồ cổ, muốn tự mình cất chứa."



Sắc mặt đội trưởng Triệu tái xanh: "Nếu như chỉ đơn giản là buôn bán vài món mô phỏng đồ cổ, tại sao các người lại lén lén lút lút như vậy? Còn có, vì sao người bạn nước M này không chuyển khoản trực tiếp cho anh, ngược lại muốn trả tiền mặt?"




Nói xong lời này, Diêm La lại bắn một phát súng vào đùi phải Quý Hà, âm trầm uy nghiêm nói: "Hơn hai tháng tao không ở ngục giam là mày chăm sóc Tiểu Bạch. Xem ở điểm này, ngày hôm nay tao không giết mày, nhưng từ nay về sau nếu có gặp lại, không phải mày chết thì tao phải lìa đời!"



Quý Hà che lại nơi không ngừng chảy máu, y nhìn bóng lưng Diêm La nổi giận đi xa.



Giống như Tô Mặc Bạch chỉ thừa nhận một người như Diêm La, Diêm La cũng chỉ thừa nhận một mình Tô Mặc Bạch, Quý Hà từ đầu đến cuối cũng không thể xen vào giữa bọn họ.



Dựa theo tính cách của Diêm La, chắc chắn hắn sẽ không buông tha Tô Mặc Bạch đã phản bội hắn.



Xin lỗi Tiểu Bạch, anh hai không giúp được cậu. Quý Hà khẽ thở dài một tiếng trong lòng.



Bởi vì thường xuyên xảy ra chuyện có quân cảm tử đến trả thù đặc cảnh nằm vùng, cho nên đội trưởng Triệu mang Tô Mặc Bạch về nhà mình, nhờ bà xã nhà mình chăm sóc.



Đối với chuyện này, đội trưởng Triệu cũng ảo não không thôi. Lúc ấy ông đã bắt được hết tất cả, cảm thấy mọi người ở đây sắp phải vào tù không thể nghi ngờ, rốt cuộc trốn không thoát, cho nên mới không giấu diếm thân phận nằm vùng của Tiểu Bạch nữa. Nào ngờ được... Ôi.



Cô Triệu nhìn cậu bé trông thật sáng sủa, lại nghe nói chuyện nằm vùng, mới mắng cho đội trưởng Triệu một trận, cực kỳ đau lòng Tô Mặc Bạch.



Nhưng cách cuộc vây quét lần trước mới có ba ngày, vào một đêm nguyệt hắc phong cao, cửa chống trộm nhà đội trưởng Triệu bị người cạy. Cô Triệu nhìn thấy người đàn ông cao to vẻ mặt hung ác kia thì sợ đến hét lên, chỉ là tiếng la còn kẹt ở cổ họng đã bị người đập cho bất tỉnh.



Nam Tầm không phản kháng, vẻ mặt vô tội nhìn hắn: "Anh, chúng ta thương lượng nhé. Em đi với anh, đừng đánh ngất em."



Kết quả một giây sau, Nam Tầm liền thấy cổ tê rần, mắt tối sầm lại.



Diêm La đã đập cậu bất tỉnh.