Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 184 : Giam lỏng, khoá bị đập
Ngày đăng: 12:02 30/04/20
Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa
Nam Tầm lại về tới biệt thự quen thuộc. Lúc cậu tỉnh lại, Diêm La đã đứng trước mặt, từ trên cao nhìn xuống quan sát cậu. Vẻ mặt hắn rất lạnh nhạt, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Tiểu Bát đột nhiên nói chen vào một câu: "Thân ái, tự ngươi cầu phúc đi. Đại boss đã nhìn chằm chằm cái đầu ngươi suốt nửa tiếng rồi, tròng mắt còn không thèm đảo một lần."
Nam Tầm nuốt ngụm nước miếng: "Tiểu Bát, ngươi có chắc anh ấy chỉ xem đầu ta, mà không phải gương mặt làm người thích này?"
Tiểu Bát: "Ngươi cũng không phải gái đẹp gì, ngươi mẹ nó là đàn ông đó. Chẳng lẽ xem mặt ngươi là có thể hả giận?"
Nam Tầm nhìn người đàn ông trước mắt, yếu ớt kêu một tiếng anh.
"Tiểu Bạch, anh chỉ hỏi cậu một câu. Cậu có đúng là nằm vùng do cảnh sát phái tới?" Trong tiếng trầm thấp của Diêm La có pha thêm chút lửa giận ẩn nhẫn.
Nam Tầm vội nói: "Anh, là thế này, lúc trước em chỉ là bị ---"
Diêm La lạnh lùng cắt ngang cậu: "Cậu chỉ cần trả lời, đúng hay không?"
Nam Tầm há miệng, gian nan mà gật đầu: "Cứ coi như thế đi."
Diêm La vừa nghe lời này, đôi mắt vốn che kín tơ máu thoạt nhìn còn đỏ hơn, khiến người ta sợ hãi.
Nắm đấm của hắn vung tới hướng Nam Tầm, nhưng lúc sắp đụng tới gương mặt kia lại vòng sang bên cạnh, rơi vào đệm lưng phía sau.
Bịch.
Nam Tầm cảm giác thật rõ ràng ghế sô pha này lún xuống một cái hố thật sâu, làm không khí xung quanh dường như cũng chấn động theo.
Diêm La đột nhiên lôi cậu dậy từ trên ghế sô pha, kéo một mạch ra ngoài.
Nam Tầm bị hắn thô lỗ nhét vào trong xe, sau đó xe chạy băng băng mà đi.
Tiểu Bát: "Có câu nói chủ nhân thế nào thì chó cũng như vậy, nói thế cũng không sai đâu. Đại boss ghét cay ghét đắng kẻ phản bội đến mức đó, đám anh em của hắn khẳng định cũng vậy, chớ nói chi Quý Hà lại vừa là kẻ phản bội vừa là cảnh sát nằm vùng. Dựa theo tính cách của bọn họ, nhất định là phải trả thù Quý Hà gấp bội, à, ngươi cũng vậy."
Lời Tiểu Bát vừa dứt, bên ngoài liền truyền tới tiếng vật nặng đập lên cửa.
Chuỗi tiếng ồn này giằng co một hồi lâu, trái tim Nam Tầm cũng nhảy lên rầm rầm.
Tiểu Bát lập tức nói: "Không phải Diêm La, là tay đấm tên A Hắc lần trước."
Cuối cùng, khóa cửa đã bị người đập mở, cửa bị đá văng ra. Nam Tầm thấy được A Hắc đứng ở cửa, lần trước là bọn họ cùng hợp tác cứu Diêm Mạn về từ địa bàn bang Thanh Hổ.
Sắc mặt A Hắc khiến Nam Tầm ý thức được người tới không có ý tốt, cho nên lúc A Hắc muốn túm lấy cậu, Nam Tầm vội vã tránh sang bên.
A Hắc cười lạnh, ngay sau đó móc từ bên hông một khẩu súng, nhắm nòng súng đen thùi vào cậu.
Nam Tầm tức khắc cứng đờ, bị anh ta thít chặt cổ kéo ra ngoài.
"Tên nhóc thúi, vốn cảm thấy một mình mày xông vào bang Thanh Hổ để cứu Diêm Mạn rất trượng nghĩa, bây giờ tao mới biết tất cả đều là trò để mày giành được tín nhiệm của Diêm gia! Mày biết bọn tao có bao nhiêu anh em bị cảnh sát tóm được, còn có bao nhiêu anh em bị bọn chúng bắn chết ngay tại chỗ không? Dù có xé mày thành trăm mảnh cũng không đủ hả giận!"
A Hắc trói Nam Tầm lên một chiếc xe đen, Nam Tầm thấy được trên xe ba gương mặt quen thuộc, đều là cấp dưới của Diêm La. Ánh mắt mỗi người bọn họ đều nhìn chằm chằm Nam Tầm đầy căm hận, hận không thể lập tức lấy đao chém chết cậu.
"Xong rồi Tiểu Bát, ngày hôm nay ta sắp chơi xong rồi."
Tiểu Bát thở dài: "Bây giờ đại boss đang mở họp với đám anh em khác, khẳng định là không đuổi kịp."
Nam Tầm: "Trời muốn diệt ta*."
Tiểu Bát:...
Mẹ nó, đến lúc này rồi còn diễn.