Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 185 : (
Ngày đăng: 12:03 30/04/20
Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa
Xe lái đến nhà xưởng bỏ hoang lần trước, bọn côn đồ chiếm giữ ở đây sớm bị Diêm La giết hết, vì vậy nơi này đã bị người của Diêm La chiếm lĩnh.
Nhà xưởng bỏ hoang gì đó, quả thực chính là nơi lý tưởng nhất để bắt cóc giết người.
Nam Tầm bị bọn A Hắc thô lỗ đẩy vào, sau đó cậu nhìn thấy bên trong có ba
tên vạm vỡ trông thật dữ dằn, cộng thêm mấy người trên xe, tổng cộng bảy người.
Nói thật, nếu không phải trong tay A Hắc có một khẩu súng trâu bò, Nam Tầm lại sợ mình bị bắn thành tổ ong, thì cậu liều mạng cũng phải làm một trận với đám người này mà không phải bị bọn họ cột vào một cái ghế kim loại, tay không tấc sắt.
Nam Tầm hơi hơi nhíu mày nhìn bảy tên cao to trước mặt, lòng bàn tay đã ứa ra lớp mồ hôi mỏng.
Bảy người này hẳn là phần tử cực đoan trong nhóm cấp dưới của Diêm La. Bọn họ vẫn là người theo đuổi cuồng nhiệt của Diêm La, chỉ là bọn họ không cách nào tha thứ tên phản đồ Tô Mặc Bạch. Bọn họ căn bản không rõ Tô Mặc Bạch chưa hề làm bất cứ chuyện gì, bọn họ chỉ biết Tô Mặc Bạch là nằm vùng giống Quý Hà, hai người đều đáng chết.
Mấy ngày trước bọn họ thất bại chỗ Quý Hà, vì Quý Hà hiện tại khôi phục thân phận cảnh sát, trên người có súng, xung quanh còn có cảnh sát bảo vệ. Bọn họ không làm gì được Quý Hà, cho nên liền chuyển mục tiêu sang Tô Mặc Bạch.
Mấy người vốn điều tra ra Tô Mặc Bạch bị đội trưởng Triệu gì đó thu xếp đến nhà lão, nhưng chờ bọn họ chạy đến, nơi đó đã không còn một bóng người. Lại hỏi thăm, vợ đội trưởng Triệu này bị người đập bất tỉnh, mà Tô Mặc Bạch thì bị người cướp đi.
Vừa mới bắt đầu, mấy người đều tưởng anh em nào trong bang làm, nhưng qua thật nhiều ngày, bọn họ đều không tra được bất kỳ tin tức nào của Tô Mặc Bạch nữa.
Cuối cùng vẫn là A Hắc nhận ra được Diêm La Vương bất thường, phát hiện mỗi ngày hắn đều đến địa điểm cố định là sòng bạc nào đó ở thành phố B.
Nhân lúc Diêm La Vương không ở đây, A Hắc lén lút đi tới tầng hầm sòng bạc này, thấy được một căn phòng bị khóa. Anh lập tức mò ra chân tướng.
Các anh em rất tức giận, Tô Mặc Bạch và Quý Hà hại chết nhiều anh em trong bang như vậy, nhưng đến lúc này Diêm gia còn muốn bao che cho tên phản đồ này?
Bọn họ không cách nào tha thứ, bọn họ muốn giết chết thằng nhóc thúi khiến Diêm gia mất khống chế, hơn nữa muốn cho nó muốn chết cũng không được!
Nam Tầm: "Tiểu Bát, mau cầm máu cho ta!"
Tiểu Bát: "Không được, gia không thể giúp ngươi hack nhiều như thế cùng một lúc. Hay là rút che chắn cảm giác đau, sau đó cầm máu cho ngươi?"
Nam Tầm vậy mà không chút do dự gật đầu.
Tiểu Bát ngẩn ra, Nam Tầm sợ đau biết bao nhiêu nha. Bây giờ chỉ vì sống thêm một lúc lại dám đồng ý chịu đựng đau đến như vậy.
"Thân ái, ngươi nghĩ kỹ chưa? Bảy phát súng, vô số vết đao nha, cả người ngươi đều chảy máu nha, chảy ào ào ra ngoài nha. Ngươi thật muốn ta rút lại che chắn cảm giác đau?"
Nam Tầm cắn răng: "Nhanh lên, đừng nói nhảm nữa."
Tiểu Bát khóc lên oa oa: "Nhưng đã không còn kịp rồi. Ngươi mất máu nhiều lắm, lập tức sẽ chết thẳng cẳng."
Trong mắt Nam Tầm lộ vẻ không cam lòng.
Cậu còn chưa nhìn thấy Diêm La lần cuối, cứ tắt thở như vậy, cậu không cam lòng.
Nhưng cậu cũng cảm thấy, hơi thở của cậu càng ngày càng yếu, chẳng mấy chốc sẽ tắt thở rồi.
Nam Tầm dùng hết chút sức cuối cùng, giãy giụa bò thêm một đoạn ra ngoài, cả người máu liền bôi trên đất một đường máu chói mắt.
Rốt cuộc, cậu không chống đỡ nổi, giơ lên ngón tay run rẩy, gian nan viết xuống đất vài dòng chữ bằng máu cuối cùng: Anh, em không trách anh, anh phải sống cho tốt.
Sau đó, cậu liều mạng mà gắng hết sức duỗi tay về phía trước như muốn bắt được cái gì. Bỗng nhiên, bàn tay đang giơ lên của cậu chợt mềm nhũn, cứ như vậy gục xuống, nửa người trên cố gắng nâng dậy cũng rơi bịch một tiếng trở lại.
Cứ như vậy... Đã chết.