Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 236 : Liều chết đuổi theo, Mao Toại tự tiến*
Ngày đăng: 12:03 30/04/20
[*Mao Toại tự tiến, nghĩa là tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn]
Edit: tranthayday/ Beta: PaduC, RED
Tiểu tử khóc long trời lở đất kia bị cha hắn quất mông, lão nổi giận gầm lên: "Lão tử còn muốn ngươi cho lão tử nối dõi tông đường! Đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ nữa, còn không mau theo lão tử lăn về ——"
Còn có một người là vì trong nhà túng tiền mà đến, bị con ôm đùi, vợ ôm tay: "Tướng công, chàng thật sự muốn bỏ lại hai mẹ con thiếp ư? Cổ người của Mặc Nhiễm Đường thập tử nhất sinh*, chàng đi vào đó, mẹ con thiếp chẳng phải là... Hu hu hu..."
[*Thập tử nhất sinh: mười phần chết, một phần sống; ý nói khả năng sống sót rất thấp (Nguồn: baodanang)]
Con hắn cũng khóc thét lên: "Cha, cha đừng đi mà ——"
"Xuân Hương, mẫu thân ta đành nhờ nàng chăm sóc. Là do ta vô dụng, không nuôi sống được các ngươi. Nhưng nếu thành cổ người, Quốc sư đại nhân sẽ cho mỗi người một trăm lượng bạc, về sau hai mẹ con nàng cũng không phải lo cái ăn cái mặc!"
Vài màn sinh ly tử biệt diễn ra như vậy.
Nam Tầm không biết là bởi bản thân trời sinh máu lạnh, hay do nhìn quen mấy cảnh thế này rồi, mà ngoài việc trong lòng thoáng sinh ra một tia đồng cảm, lại chẳng có cảm xúc dư thừa gì khác.
Đội ngũ tổng cộng xếp thành năm hàng thật dài, mỗi hàng gần sáu mươi người, tính như vậy ước chừng có không dưới ba trăm người tới tranh cướp làm cổ người.
Con số này so với tưởng tượng của Nam Tầm còn lớn hơn nhiều.
Mặc dù toàn thân Nam Tầm mang mùi hôi chua khó ngửi, quần áo thì rách rưới tả tơi sắp sánh kịp tên ăn mày, nhưng tố chất của bá tánh trong hoàng thành vẫn khá cao, trừ bỏ vài người dùng ánh mắt ghét bỏ trộm đánh giá rồi lánh xa nàng, cũng không ai đánh chửi nàng.
Quần áo rộng thùng thình che giấu thân hình thướt tha lả lướt của Nam Tầm, hơn nữa người nàng bốc lên mùi khó ngửi nên không có ai thèm nhìn kỹ. Nam Tầm đúng thật là giấu được giới tính của mình.
Mọi người đợi từ buổi sáng tới tận trưa, rốt cuộc cũng chờ được năm đệ tử Mặc Nhiễm Đường.
Cả năm đều mặc trường bào trắng bó eo, diện mạo mỗi người trông thật thanh tú, nhìn còn rất trẻ.
Nhưng Nam Tầm biết, trong mấy người bọn họ rất có thể đã lên hàng ông nội mình.
Hoàng Thượng ban cho quyền lợi này cũng quá lớn rồi.
Nam Tầm đương nhiên bị cản lại.
Mắt thấy đám người sắp tiến vào cửa cung, Nam Tầm nôn nóng, lại lần nữa la to tự đề cử mình.
Một đệ tử Mặc Nhiễm Đường phía trước thật sự không nhịn được, trực tiếp đi tới, xách cổ áo Nam Tầm kéo vào trong: "Tiểu tử, đây chính là ngươi tự tìm chết, đến lúc đó gào khóc kêu trời kêu đất cũng vô dụng!"
Trong mắt người này hiện lên tia ý xấu bỡn cợt, cũng không biết nghĩ đến điều gì mà ánh mắt nhìn về phía Nam Tầm giống như đang quan sát một vật chết.
Nam Tầm thoáng rùng mình.
Thằng nhóc chết tiệt này tuyệt đối vừa suy nghĩ nên dùng biện pháp nào để đùa chết nàng.
"Thập Thất, nếu đại nhân biết đệ nhặt một kẻ vô dụng, trở về muốn trách tội, đến lúc đó bọn ta cũng sẽ không giúp đệ cầu tình." Nhị sư huynh mặt lạnh vô tình mà nhắc nhở.
Cung Thập Thất xì một tiếng: "Đại nhân sẽ không trách đệ đâu. Ban nãy các huynh đều nghe thấy rồi đó, tiểu tử này chẳng cần cái gì cả, lại không sợ chết, vậy chẳng phải ta nhặt được của hời sao."
Nam Tầm cứ như vậy đi một mạch vào hoàng cung Nam Vân Quốc, tiếp đó đi theo đám cổ người tiến vào tòa cung điện nguy nga tráng lệ —— Mặc Nhiễm Đường.
Thật ra gọi Mặc Nhiễm Cung mới chuẩn xác nhất, nhưng không biết có phải do chữ "Cung" phạm điều gì Quốc sư kiêng kỵ hay không, cho nên mới đổi thành "Mặc Nhiễm Đường".
Mặc Nhiễm Đường là một đại viện vô cùng phô trương, chính điện xa hoa không thua gì tẩm cung của Hoàng Thượng, mà hai trắc điện* bên cạnh, mỗi điện có mười phòng. Nếu là mỗi đệ tử Mặc Nhiễm Đường ở một gian thì hiện còn thừa hai gian.
[*trắc điện: điện phụ]
Nam Tầm tự tin mỉm cười: "Ta cảm thấy hai gian cuối cùng này về sau nhất định sẽ có một gian là của ta."
Tiểu Bát: "Cứ tiếp tục tự tin như vậy nữa đi, bệnh ngươi không nhẹ đâu!"