Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 237 : Quá đẹp, không giống người phàm
Ngày đăng: 12:03 30/04/20
Edit: tranthayday Beta: PaduC, RED
Quốc sư đại nhân đang đi gặp Quốc quân Nam Vân Quốc nên lúc này không ở chính điện. Đám đệ tử trừ Cung Đại và Cung Thất cùng đi với ngài, còn lại toàn bộ mười sáu người đều ở đây, cùng nhìn chằm chằm quan sát đám cổ người.
"Nhị sư huynh, đại nhân đã dặn hai mươi lăm người là đủ rồi, sao huynh tuyển tận hai mươi sáu?" Một người trong đó khó hiểu hỏi.
Nhị sư huynh nhàn nhạt trả lời: "Do tiểu tử này cứ khăng khăng đuổi theo, chúng ta cũng đành chịu."
"Người này không tồi, thân cường thể tráng, các huynh đừng có tranh với đệ!" Cung Thập Bát, đệ tử nhập môn gần đây nhất cười nói, ngón tay chỉ một người to con trong đám.
Cung Thập Thất vui vẻ: "Thập Bát à, đừng trách ca ca không nhắc nhở đệ. Thỉnh thoảng có những cơ thể nhìn thì khoẻ mạnh, nhưng mới hạ loại cổ độc đầu tiên đã không chịu nổi chết ngay đấy."
Những người này nói chuyện không hề kiêng kỵ. Nam Tầm quan sát nhóm cổ người bên cạnh, phát hiện có người lộ vẻ mặt sợ hãi, thân thể trông nhũn ra, có vài kẻ đã bắt đầu hối hận.
Nam Tầm đang thất thần, người tên Cung Thập Thất kia vẻ mặt cực kỳ đắc ý đột nhiên kéo nàng lại gần: "Tin hay không cái tên tự mình đưa đến cửa này lại là kẻ chịu đựng giỏi nhất?"
Nói xong, Cung Thập Thất chợt sửng sốt: "Tiểu tử, tay ngươi mềm thật đó, nhão nhão, nhéo thật là thoải mái."
Nam Tầm rất muốn cho hắn một đấm, nhưng nàng nhịn, không những thế còn cười "hì hì" hỏi ngây ngô: "Đại ca, huynh không chê ta hôi, huynh thật tốt."
Cung Thập Thất vừa nghe được lời này tức khắc đẩy bay nàng, khiến những đệ tử khác đứng xung quanh không khỏi bật cười ra tiếng.
Cung Thập Thất tức giận trừng Nam Tầm, rồi quay ra phân phó hạ nhân: "Lão Triệu, lập tức dẫn hắn đi tắm, sau đó lấy bộ quần áo cũ đã rách của ta cho hắn mặc vào. Toàn thân tiểu tử này mùi quá khó ngửi, đợi lát nữa nhất định sẽ mạo phạm đại nhân."
Nam Tầm vừa nghe thấy hai từ "tắm gội", lòng bỗng giật thót, vội nói: "Thập Thất ca ca, ta không muốn đi tắm, chờ ta gặp được Quốc sư đại nhân rồi hẵng tính!"
Cung Thập Thất nghe được cách xưng hô thân mật từ miệng nàng, ngẩn ra một lúc liền giận tím mặt, nổi cáu: "Ta nhổ vào, một kẻ ăn mày ti tiện lại dám gọi ta là Thập Thất ca ca, có tin lão tử đánh vỡ miệng ngươi không?"
Nam nhân này chỉ cần tùy tiện đứng một bên thôi cũng đã thành một bức họa, là một bức họa!
Tiểu Bát cũng nuốt nước miếng: "Nhìn gần trông còn đẹp hơn. Tuy nhiên ngươi yên tâm, đây tuyệt đối không phải yêu quái, là người thật đó."
Một người một thú còn đang tấm tắc trầm trồ trong lòng, một đệ tử đứng sau mỹ nam đột nhiên hướng Nam Tầm quát to: "Hỗn xược, kẻ như ngươi có tư cách gì mà nhìn thẳng Quốc sư đại nhân!"
Nam Tầm không thèm quan tâm người nọ mà tiếp tục chăm chú quan sát mỹ nam này, một đôi mắt quyến rũ ngập nước cứ như vậy nhìn thẳng hắn.
"Yêu nữ to gan, ai phái ngươi tới, còn không mau khai ra!" Đệ tử kia vô cùng tức giận, chỉ thiếu điều phóng cổ độc giết chết nàng.
Nam Tầm nghiêng đầu nguýt người kia một cái, bất mãn hừ hừ: "Xen vào chuyện người khác, Quốc sư đại nhân còn chưa nói lời nào đâu."
Đệ tử kia: "Ngươi! Ngươi càn rỡ!"
Thấy mỹ nam lại nhàn nhạt liếc nhìn mình, Nam Tầm lập tức bò lên, dập đầu đầy quy củ với hắn: "Đại nhân, tiểu nhân tên Lý Vân Đóa, muốn làm cổ người cho đại nhân."
Lời này vừa ra, xung quanh bỗng trở nên lặng ngắt.
Đệ tử vừa mới răn dạy nàng cũng biến sắc.
Tuy nói lần này tuyển không ít cổ người, nhưng tất cả đều là để các đệ tử dùng nghiệm cổ. Cổ độc do chúng đệ tử luyện chế ra đương nhiên không mạnh bằng một phần nghìn so với sự lợi hại của Quốc sư đại nhân.
Nữ nhân kia đã cải trang trà trộn vào đây, còn dám yêu cầu làm cổ người cho Quốc sư đại nhân?
Đây đúng thật là... Chán sống.