Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 255 : Đóa Đóa, ngươi ngồi vào áo của ta
Ngày đăng: 12:04 30/04/20
Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
Sau lễ tế thiên cầu phúc, sứ thần tam quốc cùng với văn võ trăm thần về thẳng cung dự tiệc. Quốc sư và chúng đệ tử Mặc Nhiễm Đường cũng đi theo ngồi vào chỗ.
Lão Quốc quân vốn tưởng rằng Quốc sư sẽ ngồi xuống một mình theo lệ cũ, Quốc sư đoán chừng cũng nghĩ như vậy. Bởi vì động tác vén áo của hắn căn bản là không nghĩ đến bên cạnh sẽ có người ngồi, trường bào trắng cơ hồ đã phủ kín ghế mềm.
Chỉ là, Quốc sư vừa mới ngồi vào chỗ chếch bên sườn phải thì mỹ nhân áo trắng vẫn luôn như hình với bóng cũng lập tức đặt mông ngồi xuống.
Hoàng Thượng cùng văn võ bá quan:...
Cung Mặc Nhiễm:...
Cung Mặc Nhiễm hơi khựng lại, sau đó chậm rãi nghiêng đầu qua nhìn Nam Tầm.
Nam Tầm vẻ mặt vô tội nhìn lại hắn, cười khanh khách hỏi: "Sao vậy ạ, đại nhân? Ngài từ lúc xuống kiệu đã bảo đệ tử phải đi theo sát ngài. Đệ tử nhưng rất nghe lời, luôn bám sát một tấc không rời nha. Bây giờ đệ tử thật sự rất vui, đây là lần đầu tiên đệ tử được tham gia một yến hội long trọng như vậy đó."
Môi mỏng của Cung Mặc Nhiễm hơi mím lại, nhàn nhạt nói: "Không có gì." Dừng một chút, tầm mắt hắn hơi dời xuống, nhắc nhở một câu: "Đóa Đóa, ngươi ngồi vào áo của bổn tọa."
Nam Tầm "a" một tiếng, lập tức nhấc mông nhỏ lên, nhanh chóng kéo vạt áo dưới mông ra rồi xếp gọn gàng về bên Cung Mặc Nhiễm.
Cung Mặc Nhiễm hơi nhích người qua một chút nhường nửa ghế mềm cho nàng.
Những người cách xa tất nhiên không nghe rõ hai người nói gì, nhưng Kỳ Hành Khanh ngồi không xa lại nghe được rất rõ ràng.
Nàng rõ ràng đã bắt đầu có hứng thú, lập tức chỉ vào vị vũ nữ mỹ mạo giữa sân, cười hỏi: "Vậy đại nhân nói thử xem, giờ khắc này vũ nữ kia đang nghĩ gì?"
Cung Mặc Nhiễm liếc qua, nhàn nhạt nói: "Vũ nữ này đang chờ mong cũng đang đắc ý. Lần lộ diện hôm nay ắt sẽ có vương công quý tộc bị nàng ta hấp dẫn. Đến lúc đó nếu được những người này nạp vào trong phòng* là nàng ta có thể lên như diều gặp gió, không cần tiếp tục trải qua cuộc sống khổ cực như trước nữa. Trong nháy mắt như vậy, trong đầu nàng ta lại hiện lên ý niệm lớn hơn, ví như vận khí tốt được Hoàng Thượng nhìn trúng liền có thể vào cung làm phi tần."
[*Phòng: một chi của gia tộc]
Nam Tầm khẽ bật cười, lắc đầu nói: "Không tính không tính, cái này ta cũng đoán được. Nói người khác đi."
Nam Tầm nhìn lướt qua nhóm hoàng tử: "Đại nhân, ta thấy vị Ngũ hoàng tử trẻ tuổi nhất kia tâm sự nặng nề, ngài đoán hắn đang nghĩ gì?"
Cung Mặc Nhiễm nói: "Ngũ hoàng tử lúc này không có tâm trạng xem ca vũ. Mấy ngày trước Hoàng Thượng bệnh nặng, hắn và Nhị hoàng tử vốn đang tranh đấu gay gắt, việc Hoàng Thượng lành bệnh đã quấy nhiễu kế hoạch của hắn. Hắn đang tự hỏi nước cờ tiếp theo nên đi thế nào."
Nam Tầm ngẩn người, tiếp tục chơi xấu nói: "Đại nhân, ngài đây là đọc tâm cái gì nha. Chuyện ngài nói tất cả mọi người đều biết, vế sau chỉ là bản thân ngài suy đoán thôi đúng không?"
Cung Mặc Nhiễm nhìn nàng, trong mắt chứa chút vẻ sủng nịch không dễ phát hiện: "Vậy Đóa Đóa nói xem, làm sao mới có thể chứng minh bổn tọa thật sự biết đọc tâm?"
Khóe miệng Nam Tầm khẽ cong, tầm mắt đảo quanh một vòng, sau đó rơi xuống trên người Kỳ Hành Khanh. Nàng hơi nheo mắt hỏi: "Vậy thì nói vị sứ thần Đông Lâm Quốc này đi. Nghe nói hắn không chỉ là sứ thần Đông Lâm Quốc lần này, mà còn là Thất hoàng tử của Đông Lâm Quốc. Bây giờ trông hắn có vẻ như đang thưởng thức ca vũ, nhưng ta thấy ánh mắt hắn rất thâm trầm, tâm tư tựa hồ không đặt trên ca vũ. Đại nhân ngài đoán xem, lúc này rốt cuộc là hắn đang nghĩ gì?"
Cung Mặc Nhiễm nhìn cũng không thèm nhìn Kỳ Hành Khanh. Ánh mắt hắn hơi rũ xuống dừng trên chén trà trong tay, không nhanh không chậm cúi đầu uống một ngụm trà. Sau đó mới nói: "Người này mặt ngoài ôn hòa, kỳ thật bên trong chứa đựng sát khí, hắn là một người cực kỳ có dã tâm và khát vọng. Từ lúc đại điển tế thiên cầu phúc hôm nay bắt đầu mãi cho đến vừa rồi, hắn đã nhìn ngươi không dưới bảy lần, ánh mắt mỗi lần đều không giống nhau. Kinh diễm, kinh ngạc, hoài nghi, đánh giá, cân nhắc, cho đến cuối cùng là khẳng định. Mà bây giờ, ánh mắt của hắn đang hàm chứa một tia tính toán. Hắn hẳn là... người quen cũ của ngươi."
Nam Tầm nghe được câu này, nước trà vừa ngậm vào miệng thiếu chút nữa phụt cả ra ngoài.