Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 257 : Tranh chấp, rơi xuống nước
Ngày đăng: 12:04 30/04/20
Edit: tranthayday/ Beta: PaduC, RED, Bánh Bao Không Nhân
"Vậy đừng trách bọn nô tỳ không khách khí!"
Nam Tầm nhún nhún vai: "Được thôi, nhưng mà thương lượng chút có được không, để ta đi nhà xí trước rồi mới đi nhé? Các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không bỏ trốn đâu."
Bốn cung nữ trực tiếp động thủ, hiển nhiên không tính cho nàng cơ hội đi nhà xí.
Nam Tầm tức khắc đen mặt: "Mẹ nó, đã cho mấy người các ngươi mặt mũi mà lại không cần!"
WC cũng không cho nàng đi, mẹ nó muốn nàng nghẹn chết sao?
Mắt thấy bốn cung nữ cao to eo thô kia xắn tay nhào tới phía nàng, Nam Tầm nhanh chóng tháo đai lưng, thắt lưng trắng uốn lượn linh hoạt giữa không trung, thoắt cái đã cuốn lấy cổ một kẻ kéo lại gần, đồng thời giơ chân đá một cung nữ khác đang đánh tới.
Cung nữ bị đai lưng thít cổ đã bắt đầu le lưỡi trợn trắng mắt, hai tay dùng sức cố nơi lỏng đai lưng, mà cung nữ bị đá bay thì tay đỡ eo già kêu rên không ngừng.
Hai cung nữ chưa kịp động thủ còn lại đã hoàn toàn ngây dại.
"Cùng nhau xông lên, bắt lấy tiện nhân này!"
Nam Tầm nheo mắt, nhẹ nhàng tránh công kích của các nàng, cho mấy gương mặt kia vài cái tát đôm đốp, sau đó một cước đạp bay.
"Bốp bốp bốp." Bên cạnh có người vỗ tay: "Đồ đệ của Quốc sư đại nhân quả nhiên không phải thùng cơm, có chút tài năng."
Nam Tầm buông lỏng tay, một lần nữa thắt lại đai lưng, tâm trạng cực tốt trả lời một câu: "Người sai rồi, ta chính là thùng cơm."
Diêu công chúa lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm: "Cô nương xem rẻ bản thân như vậy thật khiến bổn cung rất bất ngờ."
Chúng cung nữ ở phía xa bị dọa đến choáng váng, lập tức la to: "Không tốt, không tốt rồi, Diêu công chúa rơi xuống nước ——"
Mấy bóng người Diêu công chúa vừa liếc thấy không ai khác chính là lão Quốc quân, Quốc sư còn có mấy vị sứ thần.
Cung Mặc Nhiễm thấy tiểu nha đầu hồi lâu chưa về, sợ nàng xảy ra chuyện nên rời tiệc. Nhưng Cung Mặc Nhiễm là một nhân vật quan trọng, hắn vừa động, lão Quốc quân và các vị sứ thần cũng đều theo ra đây.
Các vị sứ thần tỏ vẻ ra ngoài hóng mát, thưởng thức cảnh đẹp của hoàng cung Nam Vân Quốc, nhưng trong lòng mấy người đều biết rất rõ, vị Quốc sư đại nhân này rời đi vội vã như vậy, e là đã xảy ra đại sự gì đó.
Trước mắt, bọn họ quả nhiên thấy được một màn nữ nhân tranh chấp, nhưng chuyện này so với "đại sự" mà bọn họ tưởng tượng lại tựa hồ khác một trời một vực.
Gương mặt già nua của lão Quốc quân nhất thời không biết nên giấu đi đâu, chuyện xấu hổ này lại bị ba vị sứ thần chứng kiến, thật sự quá mất mặt!
Lão Quốc quân đang muốn sai người đi vớt, nhưng không ngờ một bóng trắng bất ngờ lóe qua trước mặt, trong chớp mắt đã đến bên cạnh ao.
"Bùm" một tiếng, Quốc sư đại nhân ngồi tít trên cao không thể khinh nhờn trong mắt mọi người lại cứ như vậy... Nhảy xuống, không hề có một tia do dự.
Cung Mặc Nhiễm nhanh chóng vớt Nam Tầm bay lên bờ, không thèm nhìn vị công chúa còn đang giãy dụa kia dù chỉ một cái. Cũng may Diêu công chúa biết bơi sơ sơ nên lúc này mới không bị chết đuối.
Lão Quốc quân trừng lớn mắt nhìn về phía Cung Mặc Nhiễm đang ôm ngang nữ tử, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh.
Vài chục năm qua, lão chưa từng gặp qua Quốc sư chật vật như thế này bao giờ. Cả người bị nước tẩm ướt, áo trắng không nhiễm bụi trần ướt sũng dính cả vào người, còn đâu là dáng dấp thần tiên nữa!
Tuy nhiên, Quốc sư rốt cuộc vẫn là Quốc sư, hắn vừa bay lên đã lập tức dùng một tay vẽ ra trận pháp phức tạp giữa không trung. Nước trên người hắn và tiểu đồ nhi trong nháy mắt liền được hong khô.
Quốc sư đại nhân chật vật rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ tiên nhân.