Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 264 : Đại nhân, ta thích ngài
Ngày đăng: 12:04 30/04/20
Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayda
Trong một khắc mất khống chế qua đi, đáy mắt Cung Mặc Nhiễm tức khắc xẹt qua vẻ chật vật.
Trong tiểu viện này có một mùi hương nồng đậm, rõ ràng là trước đó có người thả Thôi Tình hương vào lư. Nhưng trong nháy mắt vừa rồi, khi hắn nhìn thấy Đóa Đóa dây dưa cùng một nam nhân khác, vậy mà hắn lại có loại xúc động muốn kết liễu cả hai.
Cung Mặc Nhiễm hít một hơi thật sâu, dù trong không khí đều là Thôi Tình hương cũng không sao. Bởi vì chỉ có như vậy hắn mới có thể áp tia xao động không chịu khống chế dưới đáy lòng cùng khát máu trở về.
Ngũ hoàng tử bị hất bay nằm trên đất thống khổ rên rỉ một tiếng, sau đó theo bản năng lại tiếp tục bò về mép giường.
Hắn ta cảm thấy nếu mình còn không được phát tiết nữa thì sẽ chết mất. Thân thể sẽ nổ tung, đau đớn khác trong cơ thể đều không thể dập lửa.
Cung Mặc Nhiễm hiện tại đã thấy rõ bộ dạng của nam nhân này, thấy hắn vẫn còn muốn bò đến bên giường, ánh mắt lập tức trầm xuống, lạnh đến thấu xương. Làm sao còn quan tâm hắn ta là Ngũ hoàng tử hay không, liền trực tiếp giơ tay, năm ngón tay co lại, một cỗ vu lực cường đại hoá thành lực hút hút Ngũ hoàng tử trở lại.
Hắn nhét một viên thuốc vào miệng Ngũ hoàng tử đầy thô bạo, sau đó túm Ngũ hoàng tử như xách gà con, đột ngột vung lên ném ra ngoài cửa. Nghĩ nghĩ, hắn lại cách không* điểm huyệt ngủ người nọ.
[*Ý là đứng ở xa mà vẫn điểm huyệt được ấy:D]
Cửa chính trước đó đã bị Cung Mặc Nhiễm dưới tình thế cấp bách đánh thành gỗ vụn, hắn nhìn lỗ hổng trơ trọi đó, cánh tay dài vung lên, chiếc bàn dài trong điện liền bị hất bay, miễng cưỡng che lại lỗ hổng.
Sau đó, hắn bước từng bước tới giường lớn trong điện, mỗi bước lại như nặng thêm một chút, ánh mắt cũng càng lúc càng thâm trầm.
Lư hương trong điện vẫn còn đốt loại Thôi Tình hương lợi hại kia, hương khói bay lên từng sợi, không ngừng hòa tan vào không gian bị bịt kín nơi đây, làm hương thơm không ngừng nồng thêm.
Hắn nghiêng đầu nhìn lướt qua lư hương, đây chẳng qua chỉ là chuyện cần xử lý bằng cái búng tay, thế nhưng hắn lại chẳng quan tâm, mặc mùi hương kia tiếp tục tự do phiêu tán khắp nơi, đầy một phòng, cũng tràn ngập mũi.
Nam Tầm vui vẻ không thôi, nhưng sờ mó gương mặt này cả nửa ngày vẫn luôn cảm thấy thiếu gì đó. Cuối cùng nàng thò tay đè lên mũi nam nhân, nhẹ nhàng ấn một cái.
Mũi heo ha ha ha...
Cung Mặc Nhiễm chờ nàng chơi đủ rồi rốt cuộc buông lỏng tay, mới tò mò hỏi một câu: "Ngươi định khinh nhờn bổn tọa thế nào?"
Giọng của hắn trầm hơn bình thường, ánh mắt cũng không biết đã trở nên u ám từ lúc nào.
"Khinh nhờn thế nào?" Nam Tầm cười khanh khách, hai mắt cong cong, xích lại bên tai hắn thổi khí: "Đại nhân biết rõ còn cố hỏi, đương nhiên là... Như vậy nè." Mấy chữ cuối đã trở nên mơ hồ không rõ, bởi vì Nam Tầm đột nhiên ngậm lấy môi mỏng của hắn bắt đầu gặm cắn.
Cung Mặc Nhiên bỗng nhiên thở hắt ra một hơi, lập tức ngửa đầu ra sau muốn tránh đi.
Nhưng Nam Tầm là ai chứ, đồ đã ngắm chuẩn rồi sao có thể buông tha, hắn trốn nàng liền đuổi.
Cuối cùng Cung Mặc Nhiễm cũng không né nữa, đứng như đầu gỗ, mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Nam Tầm nở nụ cười ách tiếng, đối với việc hắn thỏa hiệp, trong lòng cực kỳ đắc ý.
Nàng vừa gặm vừa nhỏ giọng hừ hừ: "Đại nhân, ta khó chịu, khó chịu quá, cả người khó chịu, trong lòng cũng khó chịu... Mấy ngày nay sao ngài không để ý đến ta, ta rốt cuộc đã làm sai điều gì?"
Nói xong, giọng nói mềm tận xương của nàng thế nhưng mang theo cả tiếng khóc nghẹn ngào.
Cung Mặc Nhiễm thở dài. Bởi vì bị nàng gặm cắn mà tiếng nói cũng trở nên hàm hồ đứt quãng: "Bổn tọa không để ý đến ngươi mà ngươi cũng không thèm để ý tới bổn tọa? Bình thường không phải ngươi thích nhất quấn lấy ta sao? Sao ta mới vắng vẻ ngươi một lần mà ngươi đã co vào mai rùa của mình rồi?"