Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 265 : Meo, mặt người dạ thú
Ngày đăng: 12:04 30/04/20
Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday
Nam Tầm hơi cắn lên đôi môi mỏng của hắn, hừ hừ ra tiếng: "Đại nhân, ngài nói lời này thật không biết xấu hổ. Ta là một hoàng hoa khuê nữ, da mặt mỏng lắm đấy. Lần trước ta lo cho đại nhân nên muốn vào xem ngài, thế nhưng ngài lại kêu ta cút xa đi! Cho dù lòng dạ ta có lương thiện hơn nữa thì nghe câu này vẫn biết thương tâm.
Ngài cố ý lạnh nhạt ta, đến một câu cũng không muốn nói, chỉ toàn ghét bỏ ta thôi. Nếu lúc đó ta còn tiếp tục thì chẳng phải là càng làm ngài phiền lòng? Ta thật vất vả mới nghĩ ra được cách ở bên đại nhân, nếu ngài vì nhất thời không vui mà đuổi ta khỏi Mặc Nhiễm Đường thì phải làm sao bây giờ? Cho nên ta không dám lại chọc đại nhân phiền lòng. Chỉ cần có thể được ở bên cạnh đại nhân, cho dù ngài một câu cũng không nói với ta cũng không sao cả..."
Nam Tầm càng nói càng cảm thấy bản thân thật quá đáng thương, bỗng òa lên khóc ròng: "Vì sao ta lại thích đại nhân cơ chứ? Dù đã biết rõ thích phải ngài hậu quả sẽ vô cùng thảm. Diêu công chúa thích ngài liền có thể quang minh chính đại thể hiện ra ngoài. Nhưng ta thì không dám, bởi vì ta cái gì cũng không phải, ta chỉ là một tiểu thùng cơm, cả ngày chỉ biết lãng phí lương thực của đại nhân. Ta từng là một nhóc ăn mày, còn từng là... Hu hu, ta thật sự không xứng với đại nhân. Nhưng đại nhân, ta thật sự rất thích ngài..."
Tiểu nha đầu vừa rồi còn gặm đến hăng say, bây giờ thế nhưng nói khóc liền khóc. Khuôn mặt nhỏ đỏ rực, đôi mắt cũng đỏ rực.
Cung Mặc Nhiễm nhìn nàng biến thành như vậy, đột nhiên duỗi tay giữ chặt gáy nàng, nhẹ nhàng ấn đầu nàng trở về.
Hai người mặt đối mặt, mũi đối mũi, mắt đối mắt, ánh mắt hoà vào nhau.
Im lặng trong chốc lát, nam nhân với ánh mắt u ám bỗng nhiên nói: "Ai nói ngươi không xứng với ta? Nha đầu, không phải nói muốn khinh nhờn ta sao? Ngươi định cứ khóc cả đêm trong ngực ta à?"
Một câu này giống như bất ngờ mở ra chiếc hộp gì đó, Nam Tầm trợn tròn mắt, ngơ ngẩn hỏi: "Đại nhân, ngài đang nghiêm túc sao?"
Cung Mặc Nhiễm không đáp mà hỏi lại: "Ngươi đoán xem?"
Nam Tầm gào lên một tiếng. Lúc này bắt đầu dùng lực thật sự, cái miệng gặm gặm, cẳng chân linh hoạt cọ bên hông hắn, ý đồ cọ rớt đai lưng của hắn.
"Không được rồi, đại nhân, ta nhịn không được!"
Miệng nhỏ Nam Tầm hơi há ra, giống như bị lời này dọa cho không nhẹ.
"Đại nhân, ta đều nhớ rõ!" Nam Tầm vội vàng trả lời. Nói xong lại héo xuống trong nháy mắt, nói lí nhí: "Nhưng bởi vì chuyện đó quá không chân thật, ta mới ngỡ rằng mình đang nằm mơ. Đại nhân, đây hết thảy đều là thật đúng không? Ta không phải đang mơ..."
Cung Mặc Nhiễm nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên duỗi cánh tay phải ra bắt lấy gáy nàng, đẩy đầu nàng về phía mình.
Ngay sau đó, khuôn mặt tuấn tú tức khắc được phóng đại ngay trước mắt, Nam Tầm bỗng dưng trừng lớn hai mắt.
Dưới trạng thái thanh tỉnh, cảm giác bốn cánh môi dán nhau lại rõ ràng đến thế. Trong không gian kín tựa hồ như được phóng đại lên mấy lần, một chút hơi lạnh xuyên qua khoé môi mà tiến vào, làm trong đầu Nam Tầm như muốn bay lên trời cao, lại nổ bùm thành pháo hoa.
Thật lâu sau rời môi, Cung Mặc Nhiễm xoa xoa đầu nàng, trong giọng nói điềm đạm lộ ra một tia lười biếng: "Canh giờ không còn sớm, chúng ta cần phải trở về."
Nam Tầm sờ sờ môi mình, không nhịn được hơi mím miệng. Sau đó khóe môi lại nhịn không được mà nhếch cao hơn, đôi mắt cũng cong thành một cọng chỉ.
Chỉ trong nháy mắt, Quốc sư đại nhân sạch sẽ đã mặc xong một thân trường bào trắng, chẳng qua ——
Quần áo tối hôm qua lại bị hai người tàn phá đến nhăn nhúm dúm dó, đối với Quốc sư đại nhân từ trước đến nay luôn chú ý cách ăn mặc thì cái này có chút... khó coi.
Còn có đai lưng bị Nam Tầm phát rồ xé nát đó, căn bản là không thể dùng được nữa.
Nam Tầm nhìn trường bào sắc trắng lỏng lẻo lại nhăn nheo trên người Cung Mặc Nhiễm, lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác xấu hổ khác thường.