Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 266 : Khiêng đi, bị bao vây

Ngày đăng: 12:04 30/04/20


Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday



Cung Mặc Nhiễm cúi đầu nhìn thoáng qua, cũng hơi nhăn mày.



Lúc này, Nam Tầm còn đang tìm không thấy quần áo bỗng nhớ tới gì đó, vội vàng đắp tấm lụa đỏ lên người, ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: "Đại nhân, váy áo của ta tối qua đã bị ngài... làm tan nát cả rồi."



Cung Mặc Nhiễm:...



Trong mắt Quốc sư đại nhân xẹt qua vẻ lúng túng hiếm thấy.



"Đóa Đóa, ngươi chờ ở đây đừng lộn xộn, bổn tọa đi một chút rồi về."



Cung Mặc Nhiễm dặn dò rồi hất bay cái bàn che ở cửa bước ra ngoài, để lại một mình Nam Tầm che miệng cười trộm.



Bởi vì người đang để trần nên Nam Tầm cũng không dám gọi Tiểu Bát, chỉ một mình ôm tấm lụa đỏ rách nát vừa cười vừa hồi tưởng dư vị yêu tinh đánh nhau tối qua.



Hừ, Cung Mặc Nhiễm ngươi cứ nghẹn đến chết đi, thường ngày giả thành bộ dạng gì? Tiên nhân? Thần linh? Đều là mẹ nó nói nhảm!



Điên cuồng tối qua là những việc một vị thần vô tình vô dục có thể làm sao?



Quần áo đều tan nát, dấu véo trên eo còn mẹ nó rõ như thế.



Nam Tầm gom lại ít vải vụn trên giường đầy một bàn tay, sau đó chợt tung lên đỉnh đầu.



Nhìn những mảnh nhỏ rơi lả tả, Nam Tầm nhịn không được khẽ bật cười, lăn một vòng trên giường.



Ây da, thật là, càng nghĩ càng xấu hổ.



***



Trong sân viện tiểu điện, Cung Mặc Nhiễm chắp tay sau lưng đứng trước mặt Ngũ hoàng tử.




Cái hoàng cung này hắn nhắm mắt cũng có thể đi ra, cho nên dù có khiêng thêm người thì cũng chẳng có chút ảnh hưởng nào.



Chưa đầy một khắc, Cung Mặc Nhiễm đã từ tiểu điện hẻo lánh trong cung về tới nội viện Mặc Nhiễm Đường. Chỉ là hắn vừa bước được vài bước, phía sau đã có người quát to: "Ai xông vào Mặc Nhiễm Đường ta?"



Sau một trận "lộc cộc" vang động, toàn bộ đệ tử Mặc Nhiễm Đường đều từ thiên điện của mình chạy ra tới, bao vây "tặc nhân" lại.



Địa vị của chủ Mặc Nhiễm Đường rất cao, chúng đệ tử còn có vu thuật quỷ dị và cổ thuật bàng thân*. Lại thường xuyên có các loại thích khách hoặc thám tử đến thăm, cho nên chúng đệ tử đã luyện được tính cảnh giác cực cao. Hơn nữa Quốc sư đại nhân còn đang khiêng một người trên vai, trong lúc lơ đãng không chú ý, thời điểm trèo tường nhảy xuống bước chân có hơi nặng. Thế cho nên...



[*Bàng thân: quanh thân, chỉ trên người của đám đệ tử có pháp lực.]



Hôm nay vốn là một ngày đầy mây, sao trời thưa thớt đến không thấy được mấy ngôi. Nhưng một đám người cầm đèn lồng phía trước lại chiếu cảnh tượng trước mắt sáng rực.



Đèn lồng soi sáng Quốc sư đại nhân quần áo không chỉnh tề, còn có... Người hắn khiêng trên vai.



Tuy đã bị khăn trải giường bọc thành sâu tằm, nhưng người này có mái tóc đen nhánh xõa tung, thân hình lại mảnh mai, vừa nhìn đã biết là... Nữ nhân.



Chúng đệ tử Mặc Nhiễm Đường trợn tròn mắt.



Đệ tử cầm lồng đèn đứng gần nhất thất thố làm rơi cả đèn lồng.



"Đại, đại nhân?"



Cung Mặc Nhiễm nhàn nhạt liếc qua chúng đệ tử: "Bổn tọa không có việc gì, đều trở về đi."



Sau khi quẳng một câu không mặn không nhạt, hắn liền khiêng nữ nhân kia về chính điện của mình, bước chân vẫn hết sức bình thường.



Cửa mở ra "rầm" một tiếng, lại "rầm" một tiếng bị đóng lại.



Sau đó, chung quanh im ắng.