Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 272 : Đóa Đóa, bổn tọa tàn nhẫn sao
Ngày đăng: 12:04 30/04/20
Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
Nam Tầm cho Diêu công chúa một cái liếc mắt khinh thường liền quay đầu bỏ đi, bóng dáng tiêu sái đến cực điểm.
Diêu công chúa đứng tại chỗ hét chói tai, gào lên như tuyên thệ: "Cung Thập Cửu con tiện nhân này! Bổn cung tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi ——"
Nam Tầm đã đi xa không khỏi nhìn trời.
Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn xông tới. Cẩn thận làm Thất hoàng phi Đông Lâm Quốc không tốt sao, sao mà cứ một hai phải phải tính kế người khác trước khi đi.
Hiện giờ cho dù ngươi có muốn chạy, cũng sợ là chạy không được nữa.
"Tiểu Bát này, ngươi nói xem một viên đá kê chân của khí vận tử mà chết thì có ảnh hưởng gì lớn đến hắn không?" Nam Tầm hỏi Tiểu Bát.
Không đợi nó trả lời, Nam Tầm đã lo tự mình nói tiếp: "Hẳn là không lớn nhỉ. Rốt cuộc thì khí vận tử có khí vận ngập trời, viên đá kê chân này không có, lại tìm một viên khác là được. Chỉ cần quỹ đạo không bị ảnh hưởng là tốt rồi."
Tiểu Bát xù lông: "Ha, ngươi đã tự hỏi tự đáp rồi còn hỏi ta làm gì?"
Nam Tầm: "Thì ta nói cho ngươi suy nghĩ của ta đó. Không phải ngươi nói Diêu công chúa vốn bị Kỳ Hành Khanh lợi dụng rồi mới chết sao? Nhưng mà bây giờ nàng ta có thể sống đến ngày được gả đi không thì cũng khó nói lắm."
Tiểu Bát: "Ngươi muốn giết nàng ta? Thôi nào, chúng ta đừng chấp nhặt với loại người này, không phải ngươi vừa cho nàng ta một cái tát sao? Còn dùng chính tay nàng ta tát, cho dù nàng ta có muốn vu oan cho ngươi cũng không được. Hì hì."
Nam Tầm thở dài: "Không phải ta muốn chấp nhặt với nàng ta, mà là nàng ta cứ cắn ta không bỏ. Trước kia có lẽ nàng ta chỉ muốn nhục nhã ta, kênh kiệu trước mặt ta. Nhưng từ hôm nay, nàng muốn ta không chết tử tế được."
Tiểu Bát nói thầm: "Ai bảo vừa rồi ngươi chọc giận nàng?"
Nam Tầm cười khẩy: "Vừa rồi nàng ta khiêu khích vũ nhục ta chẳng lẽ ngươi không nghe được? Nữ nhân ấy à, lòng ghen ghét là đáng sợ nhất. Nếu ngươi không phản kích mà cứ nhẫn nhục, đến lúc đó các nàng sẽ còn ăn hiếp ngươi gấp bội."
Vào lúc hạ nhân thu thập chén đũa ở ngoài điện, hai người một trước một sau đi vào điện.
Nha hoàn nô tỳ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chỉ cúi đầu thu dọn chén đũa, những thứ khác đều làm như không thấy. Trước kia việc này tất nhiên không cần các nàng làm, nhưng sau này đại nhân đau lòng Thập Cửu cô nương, nên đã đồng ý cho các nàng vào ngoại điện làm chút việc nặng như dọn dẹp mâm dĩa, thu thập bàn ghế.
Đại nhân sủng ái Thập Cửu có thể thấy được thực rõ ràng.
"Đại nhân, ngài đang làm gì vậy?" Nam Tầm đi đến trước mặt Cung Mặc Nhiễm, ngạc nhiên hỏi.
Cung Mặc Nhiễm lấy ra một tờ giấy vàng dùng để vẽ bùa, viết lên đó ngày sinh tháng đẻ của Diêu công chúa.
Nam Tầm vội nắm lấy bàn tay đang cầm bút của hắn, khẽ lắc đầu: "Đại nhân, đừng. Nếu Diêu công chúa chết bởi thuật vu cổ, người của Mặc Nhiễm Đường sẽ tránh không khỏi liên quan."
Cung Mặc Nhiễm nhìn bàn tay nhỏ đang giữ lấy tay mình: "Đóa Đóa lo xa rồi, bổn tọa không muốn kết liễu nàng ta lúc này. Dù phải chết, bổn tọa cũng sẽ để nàng ta chết ở Đông Lâm Quốc."
Nói xong câu cuối, khóe miệng nam nhân hơi cong lên, lộ ra nụ cười có chút quỷ quyệt.
Nam Tầm nghe được lời này liền buông lỏng tay: "Là ta đường đột, đại nhân làm việc chắc chắn là tích thuỷ bất lậu*."
[*Tích thuỷ bất lậu: Một giọt nước cũng không lọt.Ý nói làm việc gọn ghẽ, cẩn thận.]
Cung Mặc Nhiễm nghiêng đầu nhìn nàng, bỗng nhiên hỏi một câu: "Đóa Đóa không cảm thấy bổn tọa tàn nhẫn sao?"
"Làm sao sẽ? Ta biết đại nhân đều là vì ta." Nam Tầm vội nói.
Cung Mặc Nhiễm lúc này mới lại tiếp tục viết viết vẽ vẽ, nhàn nhạt nói: "Đóa Đóa, ngươi tốt nhất là đừng sợ bổn tọa. Kể từ nay về sau, mặc kệ ngươi nhìn thấy gì nghe thấy gì, đều không thể sợ bổn tọa. Con đường này chính ngươi tự mình chọn, là ngươi nhất định muốn bước vào lãnh địa của bổn tọa. Nếu đã lựa chọn thì phải gánh lấy hậu quả tương ứng."