Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 273 : Vừa rồi, ngươi thật giống yêu tinh

Ngày đăng: 12:04 30/04/20


Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday



Nam Tầm nghe xong lời này đột nhiên cảm thấy thực buồn cười, nhưng ngoài mặt nàng vẫn nghiêm trang đáp lại: "Đại nhân, ngài thật cho rằng ta chỉ thích hình tượng ngài trong mắt người ngoài ư? Ta quên nói cho đại nhân, ta ăn nhiều như vậy cũng không phải là ăn không."



Nam Tầm dùng ngón tay chỉ vào đầu mình, nói: "Chúng, tất cả đều được dùng để nuôi đầu óc. Ngũ thức của ta rất mạnh. Từ ba năm rưỡi trước, khi ta nhìn ngài xuyên qua kiệu liễn, lúc ấy ta đã biết đại nhân không hề đơn giản rồi."



Tiểu Bát cười khinh bỉ: "Nói hươu nói vượn. Lúc đó là bởi vì gia tăng cường năm thức cho ngươi, cho ngươi mượn một đôi tuệ nhãn cùng một cái mũi chó mà thôi."



Nam Tầm: "Ngươi bây giờ cũng là một bộ phận trên cơ thể ta."



Tiểu Bát:...



Không biết xấu hổ.



Lời của Nam Tầm tựa hồ làm Cung Mặc Nhiễm khá bất ngờ, ánh mắt hắn hơi động: "Ồ? Vậy Đóa Đóa nói xem, ngươi thấy bổn tọa không đơn giản thế nào?"



Nam Tầm ngừng một chút rồi chậm rãi mở miệng: "Trên người đại nhân ngoài mùi thơm cơ thể cùng mùi gỗ đàn hương, thì còn có loại mùi mục nát thoang thoảng. Người bình thường ngửi không thấy, chỉ có ta là ngửi được. Như vậy, đại nhân đã tin ta chưa?"



Động tác của Cung Mặc Nhiễm bỗng khựng lại, nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt trở nên quỷ dị.



Nam Tầm ôm eo hắn từ phía sau, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn, giọng nói rất trầm, lại rất kiên định: "Đại nhân, nếu như ngài phóng hỏa, vậy ta sẽ canh chừng; nếu như ngài giết người, vậy ta sẽ dâng đao. Ta muốn nói với ngài rằng, mặc kệ ngài mưu tính điều gì, ngài cũng không phải chỉ có một mình. Trên đời này còn có một Lý Vân Đóa nguyện cùng ngài kề vai chiến đấu."



Cung Mặc Nhiễm trầm mặc một lát, khóe miệng đột nhiên hơi nhếch lên cười khẽ. Khác với những nụ cười nhạt ôn nhu thoáng qua của thường ngày, nụ cười này thật khiến người sởn tóc gáy.



"Đóa Đóa, ngươi thật là lễ vật trời cao ban tặng cho bổn tọa. Nhớ kỹ lời hôm nay ngươi nói, nếu có một ngày bổn tọa phải xuống địa ngục, vậy ngươi liền... tới địa ngục cùng bổn tọa đi."



Khóe miệng Nam Tầm giật giật, trong lòng chửi bới, trên mặt lại nghiêm túc đáp: "Đóa Đóa sống là người của đại nhân, chết cũng là quỷ của đại nhân. Vì đại nhân, lên núi đao xuống chảo dầu ta cũng nguyện ý. Nếu đại nhân thật xuống địa ngục, ta đương nhiên cũng muốn đuổi theo. Dưới địa ngục có không ít diễm quỷ* đâu, nếu ta không nhìn chằm chằm ngài, ngài bị diễm quỷ câu hồn thì phải làm sao bây giờ?"



[*Diễm quỷ: Là những nữ quỷ cực kỳ cực kỳ xinh đẹp.]




Cung Mặc Nhiễm không nói gì khác, chỉ đột nhiên kề sát vào tai nàng, ôn nhu nhắc nhở: "Đóa Đóa, người giấy này là kẻ thù của ngươi."



Hơi thở nóng ướt bên tai làm tay Nam Tầm run lên, cánh tay người giấy lập tức bị cắt rơi một góc, biến thành dị dạng.



Cung Mặc Nhiễm bật cười ha hả: "Đúng vậy, Đóa Đóa, chính là như vậy. Trước mặt bổn tọa ngươi cứ thoải mái thể hiện vui sướng giận hờn. Thích chính là thích, không thích là không thích, bổn tọa thích tính tình thẳng thắn của ngươi."



Nam Tầm:...



Nàng có thể nói thật ra nàng không phải cố ý không?



Nàng nào có nhàm chán như vậy, còn dùng một người giấy nhỏ để trút giận? Muốn trút giận thì đi tìm người đó là được rồi. Người giấy nhỏ đáng yêu lắm nha, lại bị nàng cắt thành dáng vẻ quỷ quái này.



"Đóa Đóa, tiếp tục. Viết ngày sinh tháng đẻ của Diêu công chúa sau lưng người giấy."



Nam Tầm thẫn thờ cầm người giấy nhỏ, ngây ngốc hỏi: "Đại nhân, người giấy trước sau đều như nhau, làm thế nào để biết mặt nào là mặt trái?"



Khóe miệng Cung Mặc Nhiễm hơi nhếch, đột nhiên nắm lấy bàn tay phải đang cầm bút của nàng, mượn tay nàng tuỳ tiện chấm ba điểm lên mặt người giấy: "Được rồi, đây là chính diện, ngươi viết chữ sau lưng nàng."



Nam Tầm:...



__________



Hôm nay tạm thời đăng 5 chương nha.



Mình đã rất cố để tăng nhanh tốc độ đó huhu 



("°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)