Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 281 : Bỏ mình, Nam Tầm nổi giận
Ngày đăng: 12:04 30/04/20
Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
Cung Thập Thất trầm giọng: "Đừng nói gì cả, ta sẽ lập tức mang ngươi rời khỏi đây. Nhóm Cung Đại muốn tự mình xử lý ngươi, còn không đi nữa thì không kịp mất rồi."
"Nhưng mà ——"
"Cung Thập Cửu! Đến giờ này rồi mà ngươi còn nghĩ đến đại nhân à? Ngươi có biết nếu ngươi không đi nhanh sẽ phải chết không?" Cung Thập Thất cả giận nói.
Nam Tầm trầm mặc, nếu Cung Đại đã muốn tính kế nàng, lúc này Cung Mặc Nhiễm khẳng định là không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn được. Chỉ có thể chạy thoát trước đã.
Cũng không biết có phải Cung Thập Thất đã sớm chuẩn bị hay không mà hắn lập tức biến ra được hai bộ đồ thái giám như ảo thuật.
Hai người thay đồ thái giám, trên người lại có lệnh bài rời cung, một đường có thể nói là thuận lợi.
Vừa ra khỏi cửa cung, Cung Thập Thất tức khắc lấy ra hai bộ thường phục được giấu ngoài cửa, sau đó quen cửa quen nẻo mua một chiếc xe ngựa.
Nam Tầm nhìn mà sửng sốt, vô cùng bất ngờ: "Thập Thất, ngươi..."
Cung Thập Thất đột nhiên toét miệng cười lộ cả hàm răng trắng. Ánh mắt nhìn nàng sáng hơn bất cứ lúc nào: "Tiểu thùng cơm, để ca ca mang ngươi đào tẩu"
Xe ngựa đi đường tắt, chưa đến một canh giờ đã ra đến cổng thành.
Vừa ra khỏi cổng thành, Cung Thập Thất ngay lập tức vung roi, giục ngựa chạy như bay trên đoạn đường nhỏ hẹp quanh co, những nơi đi qua cuốn lên đầy bụi đất.
Nam Tầm ngồi trên xe ngựa xóc nảy mà trong lòng lệ rơi đầy mặt.
Tối hôm qua nàng mới trải qua một trận yêu tinh đánh nhau kịch liệt đến độ sắp thăng thiên, hôm nay liền phải mang theo cái thân tàn tạ này chạy trốn.
Thống khổ trên người thật sự là... Một lời khó nói hết.
Quan trọng hơn, nàng thực lo lắng nàng và Cung Thập Thất trốn không thoát được.
Quả nhiên, cứ xóc nảy không ngừng như vậy chưa được hai canh giờ, Nam Tầm đã nghe thấy tiếng vó ngựa dày đặc từ phía sau.
Tiểu Bát tức khắc hội báo: "Cung Đại mang theo mười tên đệ tử Mặc Nhiễm Đường đuổi tới. Theo gia thấy thì lần này các ngươi có mọc cánh cũng chạy đằng trời."
Nhưng cho dù có bưng kín miệng thì máu tươi vẫn tiếp tục tràn ra từ mũi, như nước vỡ đê, muốn ngăn cũng ngăn không được.
Một chưởng vừa rồi của Cung Đại là hạ sát chiêu, không cách nào cứu vớt.
Hai mắt Cung Thập Thất bắt đầu mất đi tiêu cự, hắn giơ tay giữ lấy Nam Tầm, cố gắng tập trung nhìn nàng, tiếng nói đứt quãng suy yếu như rủ rỉ. Hắn hơi toét miệng, nói: "Thùng cơm, về sau ca ca không bảo hộ ngươi được nữa rồi... Xin, xin lỗi, lúc trước ta không nên mang ngươi vào Mặc Nhiễm Đường. Nếu như vậy, hết thảy... Đều sẽ không xảy ra..."
"Thập Thất! Thập Thất!" Nam Tầm hét lớn, trơ mắt nhìn hắn chậm rãi nhắm mắt, tay cũng dần trượt xuống. Sau đó hơi thở dần dần trở nên yếu bớt, cho đến tiêu vô.
Nam Tầm ngây ra nhìn thi thể trong ngực.
Mới có một nháy mắt, Cung Thập Thất trước đó không lâu còn nói muốn chạy trốn cùng nàng đã chết rồi.
Một người sống sờ sờ đó, nói đi là đi.
Cung Thập Thất thật sự đã... Chết, cứ như vậy chết trước mặt nàng.
Nàng trơ mắt nhìn hắn trút hơi thở cuối cùng.
Giờ khắc này đã không thấy được vẻ bất cần đời của Nam Tầm, trong đôi mắt phiếm hồng của nàng chỉ còn lại vũng máu đầy tay phản chiếu trong đó.
Cung Đại sửng sốt trong chốc lát, nhìn lướt qua thi thể Cung Thập Thất, thế nhưng lại nhàn nhạt nói một câu: "Chết chưa hết tội."
Nam Tầm đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy hận ý ngập trời.
Nàng chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh như thép như băng: "Cung Đại, trước kia mặc kệ ngươi nhục mạ ta, khinh thường ta, thậm chí muốn giết ta thế nào, ta đều chưa từng thực sự hận ngươi. Bởi vì như ngươi nói, hết thảy đều là vì tốt cho đại nhân, cho dù những lời đó nghe có vẻ thật buồn cười. Nhưng hiện tại, ta muốn ngươi... Chết!"
Nam Tầm gần như dùng hết sức gằn mạnh chữ "chết" cuối cùng.
Giây tiếp theo, hai tay nữ tử mở ra, nhanh chóng vẽ một trận pháp phức tạp giữa không trung. Tóc nàng không gió mà bay, một cỗ vu lực cường đại phát ra từ trên người nàng.
Tất cả những đệ tử Mặc Nhiễm Đường muốn tiến lên đều như bị một bức tường vô hình ngăn cách ở ngoài, không cách nào bước tiếp.
Sau đó, nữ nhân kia nhanh như chớp vọt về phía Cung Đại. Bàn tay nắm chặt giữa không khí, thế nhưng giống như đang cầm một thanh đao gió. Ngay tức khắc, hung hăng đâm vào ngực Cung Đại!