Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 282 : Mắt mù, tai điếc
Ngày đăng: 12:04 30/04/20
Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
Trên tay nữ nhân rõ ràng không có gì cả, nhưng âm thanh vang lên trong không gian yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.
Đó là tiếng một vũ khí sắc bén đâm thủng qua da thịt.
Hai mắt Cung Đại mở to, vẻ mặt hoảng hốt. Ngay khi hắn còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, nữ nhân đã xông đến trước mặt, tay phải như nắm chặt lấy không khí đâm xuyên qua tim hắn.
Lấy vu pháp để hội tụ không khí thành hình, đây là vu pháp tối cao của vu thuật.
Nam Tầm cầm cây đao gió vô hình đâm vào ngực Cung Đại, hai mắt lạnh lùng nhìn hắn đăm đăm, tay nắm chặt không khí hung hăng xoáy một cái.
Ngay sau đó lại "phụt" một tiếng.
Đao gió bị nữ tử đâm vào lại rút ra, bởi vì lực đạo nhanh chuẩn tàn nhẫn, máu trong ngực Cung Đại cũng bắn ra theo chuyển động của lưỡi đao, vừa vặn bắn đầy mặt nàng.
Nhưng nàng cũng không thèm chớp mắt một cái, mặc cho máu tươi tanh nùng ướt nóng phun lên mặt mình, mắt lạnh nhìn Cung Đại mới đang ngỡ ra mà che ngực.
Máu tươi rất nhanh đã nhuốm đỏ một mảng lớn áo bào trắng trước ngực hắn.
Cung Đại thở hổn hển, duỗi tay chỉ vào nữ nhân trước mắt: "Ngươi... Làm sao ngươi..."
Một câu còn chưa kịp nói hết hắn đã quỳ rạp xuống đất, hai mắt dần mất đi tiêu cự.
Hắn chưa bao giờ lường được bản thân sẽ có ngày chết trong tay một nữ nhân, mà còn là một nữ nhân câu lan viện ti tiện.
Nhưng chẳng sợ sinh mệnh đang trôi đi nhanh chóng, hắn cũng không hối hận vì quyết định ngày hôm nay.
Mấy người trao đổi ánh mắt, lập tức có hai người tiến lên nâng thi thể Cung Đại. Về phần Cung Thập Thất, đang lúc bọn họ do dự có nên nâng đi hay không thì nữ nhân đang đưa lưng về phía bọn họ bỗng lên tiếng: "Thi thể của Thập Thất các ngươi cũng mang về đi. Mặc Nhiễm Đường mới là nhà của hắn. Những gì hắn làm hôm nay cũng đều là vì ta, hy vọng các ngươi có thể hậu táng hắn."
Cung Nhị gật đầu, nói: "Như lời ngươi nói, Thập Thất là vô tội."
Mãi đến khi tất cả đều đi hết, Nam Tầm vẫn không hề nhúc nhích đứng ngây tại chỗ. Trong không khí tỏa ra mùi máu tươi nhàn nhạt, nhắc nhở nàng những chuyện vừa xảy ra.
Tiểu Bát thở ngắn than dài: "Tên Cung Thập Thất này bị thiểu năng à? Một chưởng của Cung Đại ngươi vốn có thể tiếp được mà, hắn đần độn đứng ra chắn làm gì? Giờ thì hay rồi, đi đời nhà ma rồi?"
Nam Tầm mím chặt môi không nói.
Tiểu Bát thấy nàng như vậy, đột nhiên hạ giọng xuống, thái độ cũng thay đổi, lập tức nhận sai: "Thực xin lỗi nha Nam Tầm, gia từng gặp quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, cho nên Cung Thập Thất đã chết thì gia cũng không phải... Khặc, khổ sở lắm. Gia không thể đồng cảm với người khác như bản thân mình cũng bị giống ngươi được. Nhưng gia rất ăn năn, vừa rồi gia không nên lấy người vừa chết ra đùa giỡn."
Nam Tầm vẫn không nói gì, hai mắt thất thần nhìn chằm chằm phương xa.
Tiểu Bát: "Ai ya ngươi đừng như vậy có được không? Ta biết Cung Thập Thất chết khiến ngươi rất khổ sở, nhưng mà chuyện đã xảy ra rồi, ngươi cũng giết Cung Đại báo thù, có buồn bã nữa cũng vô dụng thôi. Hơn nữa ta không thể không tán thưởng một câu, cảnh ngươi giết Cung Đại vừa nãy quá ngầu, quả thực là soái đến ngây người!"
Tiểu Bát diễn kịch một vai nửa ngày, rốt cuộc cũng phát hiện có gì đó không ổn, vội hỏi nàng: "Thân ái, ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy?"
Nam Tầm hít một hơi thật sâu, qua hồi lâu mới nói: "Tiểu Bát, mắt ta mù rồi."
Tiểu Bát:!
Nam Tầm tiếp tục nói: "Tai cũng điếc luôn rồi."
Tiểu Bát:...