Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 339 : Đừng nháo, rõ ràng em cũng thích

Ngày đăng: 12:05 30/04/20


Edit: tranthayday/ Beta: PaduC, Bánh Bao Không Nhân



Nam Tầm chưa từng biết nam thần Âu Càn đẳng cấp cao đến vậy. Dù giở trò lưu manh cũng có thể làm bộ nghiêm trang, quá vô sỉ.



"Không được, anh đã mặc quần áo rồi, em cũng muốn mặc!" Nam Tầm hết sức kiên trì.



Nhưng Âu Càn vẫn giữ eo cô, không cho cô cử động.



"Đan Tiểu Thủy, em muốn tôi cởi thì cứ việc nói thẳng." Âu Càn hơi hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn cô tỏ vẻ hiểu rõ, còn xen lẫn ý cười.



Nam Tầm câm nín. Đờ mờ cô thật sự không hề có ý đó, vừa rồi cô chỉ tìm bừa một cái cớ mà thôi.



Kết quả, cô thấy Âu Càn nói xong liền bắt đầu cởi cúc áo, ngón tay thon dài đẹp đẽ thuần thục cởi từng chiếc cúc.



Một cúc, hai cúc... cho đến khi nửa người trên săn chắc đều lộ ra.



Tối qua thực ra cũng chưa nhìn kỹ, dáng người nam thần thật là tuyệt nha.



Ánh mắt Nam Tầm theo bản năng dừng trên cơ bụng tám múi mê người.



Chậc, bất kể lúc nào dáng người cũng tốt như vậy, nhìn thế nào cũng không thấy ngán.



Nam Tầm khẽ meo meo nhìn lén vài lần, sau đó không dấu vết dời tầm mắt.



Âu Càn hơi gập chân, lập tức đẩy cao người ngồi trên eo mình lên chút.



Khoảng cách giữa hai người càng thêm gần.



Ánh mắt Âu Càn sâu thẳm thẳm nhìn cô, cánh tay trái vươn ra khi đầu không hề nghiêng chút đỉnh, thuần thục mò đến tủ đầu giường... lấy ra một đống thiệp, bày tới trước mặt cô.



"Đan Tiểu Thủy, cầm mấy cái thiệp này lên, đọc mỗi cái một lần."



Nam Tầm thấy một đống thiệp trang trí khéo léo còn mang hương hoa thoang thoảng thì hoàn toàn mộng bức.



Trên mấy tấm thiệp này viết cái gì, cô rõ hơn ai hết.



Cmn cô từng đồng ý sẽ đọc cho Âu Càn mấy dòng thơ tình buồn nôn này, nhưng có cần phải đọc ở thời điểm này không hả?
Chờ Tiểu Chu rời đi, trong lòng cậu vẫn còn suy nghĩ, rốt cuộc người phụ nữ này là ai ta?



Cậu đếm kỹ lại mấy sao nữ năm nay đóng cùng Âu Càn, đếm tới đếm lui cũng chưa tìm được ai. Bỗng có một tia sáng xẹt qua đầu, hai mắt cậu chợt trợn to.



Đờ mờ, không phải là vị mà cậu đang nghĩ tới chứ?



Tiểu Chu như người trên mây rời đi, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy đúng vậy. Anh Càn là ai chứ, cứ cho là quan hệ tốt với Đạo diễn Uông thì cũng không đến nỗi hạ mình đi diễn một vai phụ nho nhỏ nha.



Thì ra là thế, thì ra là thế!



Nhưng mà, cậu thật sự nghĩ không ra, mẹ nó rốt cuộc hai người bắt đầu thông đồng từ khi nào!



***



Trong phòng, Nam Tầm hoàn toàn nằm liệt giường, đến cơm cũng là Âu Càn đút cho.



"Em tới thăm anh, kết quả bị anh tra tấn thế này..." Nam Tầm bất mãn lầm bầm.



Âu Càn: "Đừng nháo, rõ ràng em cũng rất thích."



Nam Tầm khóc không ra nước mắt.



"Đan Tiểu Thủy, ngày mai anh phải đóng phim, không thể dành thời gian cho em." Âu Càn đột nhiên nói.



Trong lòng Nam Tầm có tí tẹo vui mừng, nhưng trên mặt tỏ ra thật sự mất mát, cô "dạ" một tiếng: "Em vốn chỉ đến thăm anh, không muốn quấy rầy anh đóng phim."



Âu Càn nhìn khuôn mặt nhỏ tỏ vẻ mất mát của cô, ánh mắt khẽ động, nói: "Ngày mai em tới phim trường cùng anh đi."



Nam Tầm cả kinh: "Này, này này không tốt lắm đâu. Tuy rằng so với anh, em mới chỉ là một ngôi sao nhỏ. Nhưng gần đây em cũng rất nổi, rất dễ bị người ta nhận ra đó!"



Âu Càn không quan tâm: "Không sợ, bọn họ không dám nói bậy."



Hai người phóng túng suốt một ngày một đêm, sáng hôm sau cuối cùng cũng xuống giường.



Âu Càn không cho Nam Tầm đeo khẩu trang và đôi kính râm to sụ xấu vô cùng, cứ quang minh chính đại kéo tay nhỏ của cô đi đoàn phim.