Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 472 : Cứu vớt, cùng xuống Hoàng Tuyền

Ngày đăng: 12:05 30/04/20


Edit: RED/ Beta: Padu, Trant, Bánh Bao



Chỉ nửa năm, Tiêu Minh Hạo và Bắc Mạc quốc đã đánh được mấy chục trận lớn lớn bé bé, thắng nhiều hơn bại. Tiêu Minh Hạo đoạt lại hai tòa thành bị Bắc Mạc chiếm đóng, rồi đánh thẳng một đường đến Bắc Mạc, liên tiếp đoạt thêm ba tòa thành.



Thanh danh Ánh Hàn và Tiếu Dao cũng theo đó lan xa. Ánh Hàn là Vệ phó tướng sát thần mỹ diễm trên chiến trường, Tiếu Dao là quân sư đa mưu túc trí.



Mấy lần thắng lợi liên tiếp giúp sĩ khí của tướng sĩ Đại Triệu tăng vọt. Cứ theo đà này thì sớm muộn gì Đại Triệu quốc cũng đánh sập toàn bộ Bắc Mạc.



Quân doanh Đại Triệu quốc, các tướng sĩ vừa đánh thắng trận quây quần bên nhau uống rượu.



Tiêu Minh Hạo và Trương Tử Kỳ đã sớm xưng tỷ gọi muội với Tiếu Dao: "Tiểu Tiếu, kế điệu hổ ly sơn hôm nay thật tuyệt, ha ha ha. Ly này, tỷ tỷ kính ngươi." Trương Tử Kỳ ôm bả vai nàng, cười to nói.



Nam Tầm ghét bỏ đẩy nàng ta ra, nâng chén hướng Tiêu Minh Hạo: "Điện hạ, thần kính người một ly."



Tiêu Minh Hạo cùng nàng chạm chén, khó nén được nét vui sướng trên mặt: "Tiếu Dao, chúng ta sắp thắng trận."



Nam Tầm chờ nàng ấy uống thống khoái mới bất ngờ hỏi: "Điện hạ, thần có thể cầu điện hạ một việc không?"



"Ngươi nói đi. Bất kể là chuyện gì, chỉ cần bổn điện có thể làm được, bổn điện đều đáp ứng ngươi."



Nam Tầm nói: "Vậy một ngày kia điện hạ lên vị trí đó rồi, xin hãy cho thần áo gấm về làng."



Tiêu Minh Hạo vừa nghe lời này, lập tức tỉnh rượu hơn nửa. Nàng ấy nhìn chằm chằm Nam Tầm, mày nhíu chặt: "Tại sao? Dựa chiến công của ngươi và Vệ phó tướng, sau này định có thể phong hầu thăng tước. Hay ngươi cho rằng bổn điện là hạng tiểu nhân đê tiện, qua cầu rút ván không dung được ngươi?"



Nam Tầm cười nhạt: "Không liên quan đến điện hạ. Là do thần mệt mỏi, chỉ muốn cùng Ánh Hàn tận hưởng cuộc sống của bá tánh bình dân."



Tiêu Minh Hạo trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài, đáp: "Được, nếu thực sự có ngày đó, bổn điện sẽ đồng ý."



Khóe miệng Nam Tầm cong cong: "Sẽ có, hơn nữa rất nhanh sẽ tới."



Tiêu Minh Hạo ôm vai nàng: "Tiếu Dao, ngươi vĩnh viễn là tỷ muội tốt của ta."



Nam Tầm chỉ cười không nói.



Tiểu Bát không nhịn được mỉa mai: "Nam Tầm ngươi đúng là không biết xấu hổ. Cha người ta bị ngươi hại chết, nương người ta thì bị ngươi làm cho bất lực, hoàng đệ người ta yêu thương nhất cũng bị tiểu yêu tinh nhà ngươi giết chết. Ngươi còn không biết xấu hổ xưng tỷ muội với nàng."
Tất cả sợ ngây người.



Bay?



Trời ơi, người này đang bay thật kìa!



Nam Tầm dùng tay làm vũ khí, nhằm dây treo Ánh Hàn chém một lưỡi dao gió. Giây tiếp theo, Ánh Hàn rơi khỏi tường thành. Nàng lao thẳng đỡ lấy, vững vàng tiếp được hắn.



Lực vô hình nâng đỡ hai người chầm chậm hạ xuống đất.



Trên tường thành, quân Bắc Mạc lúc này mới hoàn hồn phản ứng lại: "Mau! Bắn tên, bắn tên!"



Mưa tên vô số từ trên thành bắn xuống.



Nam Tầm ôm Ánh Hàn đang suy yếu lê từng bước về phía trước. Mưa tên dày đặc sắp chạm tới hai người lại bị một lá chắn vô hình hất văng.



Vẻ mặt mọi người như gặp quỷ.



Thế nhưng bước chân Nam Tầm ngày càng chậm.



Nàng nhìn nam nhân trong ngực, nhếch miệng cười cười: "Hàn Hàn, ta vẫn luôn muốn nói một điều, chàng thật sự rất nặng. Ta sắp ôm không nổi."



Ánh Hàn mấp máy đôi môi khô khốc, nhẹ giọng nói: "Thế ư? Thế thì sau này ta nhất định sẽ ăn ít đi một chút. Dao Dao, ta muốn che chở nàng, nhưng hình như lần nào cũng là nàng bảo vệ ta."



"Hàn Hàn." Nam Tầm khe khẽ gọi hắn, mắt hồng hồng: "Thực xin lỗi Hàn Hàn, thật ra là ta... không gượng được nữa. Lần này ta không bảo vệ được chàng. Vậy nên... chúng ta hãy cùng chết nhé?"



Ánh Hàn bỗng nhiên cười vô cùng vui vẻ. Hắn gật đầu đáp: "Được, cùng chết."



Ngay sau đó, Nam Tầm cúi đầu hôn ngấu nghiến lên môi hắn. Cũng đồng thời, lá chắn vô hình quanh thân hai người biến mất.



Hai người ghì chặt lấy nhau, vạn tiễn xuyên tâm.



Đôi môi kề nhau đã đầy vị tanh ngọt, máu theo khóe miệng trượt xuống. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trán kề trán, chậm rãi nhắm mắt lại.