Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 38 : Thế giới 2, Tôi có một cuộc hẹn với lệ quỷ

Ngày đăng: 12:01 30/04/20


Editor: Norah



Beta-er: PaduC



Ngày thứ hai, Nam Tầm tạm biệt người mẹ gầy như que củi kia của cô, ôm bà nói: “Mẹ, con sẽ học hành chăm chỉ, lúc con không ở đây mẹ phải chăm sóc bản thân thật tốt.”



Vẻ mặt của mẹ cô vui mừng, nói: “Mạt Mạt, chuyện học phí và sinh hoạt phí con đều không cần quan tâm, cho dù mẹ đập nồi bán sắt vụn cũng sẽ cho con đi.”



Nam Tầm gật đầu, một người mắt đỏ ửng bước lên đường đi thành phố.



Con nhà người ta đều được ba mẹ đưa đi, chỉ có cô là tự mình vác túi hành lý đã cũ, tự mình đi báo danh, tự mình đi làm thủ tục nội trú.



“Ta cảm nhận được tâm tình của ngươi xuống rất thấp.” Hư Không Thú bỗng nhiên nói.



Nam Tầm nhếch miệng cười cười: “Không có gì, chỉ là nhớ đến mẹ ta thôi. Đại khái bà là nhớ thương duy nhất của ta ở trong cuộc sống thực tế.”



Mẹ cô hao tốn rất nhiều tâm huyết ở trên người cô, nhưng mẹ cô lại không ép cô học cái gì. Chơi piano hay violon cao nhã như vậy cũng không phải là cô không học không được, nhưng mẹ thích, cho nên cô học, còn học đến cấp mười. Cô thích Taekwondo, thích Tán đả, sau khi mẹ cô biết cũng không phản đối, còn khuyến khích cô làm bất kỳ chuyện gì mà mình muốn làm.



Hai người vừa là thầy vừa là bạn, mẹ khoan dung đối với cô nuôi dưỡng tính cách cô trở nên vừa lạc quan vừa tùy tính, nhưng có lẽ là nguyên do bởi người ba cặn bã, trong xương cốt cô lại là vô cùng lạnh nhạt.



“Tiểu Bát này, phục hồi nhanh lên đi. Mặc dù trước kia ta chính là một học bá, nhưng ta thật sự không muốn lại đi học lần nữa đâu.”



Hư Không Thú: “Ây da, chẳng lẽ ngươi không biết thế giới huyền vũ trước là thế giới cao cấp sao, đưa ngươi xuyên đến xuyên đi rất tiêu hao linh lực có được không? Một lần nữa trải nghiệm thời kỳ học sinh là chuyện mà bao nhiêu người trông mong cũng mong không được, ngươi phải biết đủ đi, hừ~”



Được Hư Không Thú khuyên nhủ, Nam Tầm bắt đầu tự mình thả lỏng, dù sao trong trường học này không có người quen biết Bạch Mạt, cô cũng không sợ OOC (làm hỏng thiết lập nhân vật).




Nam Tầm buồn ngủ lập tức tỉnh hơn phân nửa, nhưng nhìn số điện thoại lạ hiện trên điện thoại, trực giác của cô là quảng cáo chào hàng gì gì đó, nên lại trở về bộ dáng lười biếng như cũ nghiêng cơ thể, ngáp một cái hỏi: “A lô, ai vậy?”



Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, sau đó, giọng nói không nhanh không chậm của người đàn ông truyền đến: “Xin chào, là Bạch Mạt sao?”



Trong giọng nói trầm thấp kia xen lẫn một chút dịu dàng, làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái, chỉ là, dường như giọng nói này mang theo sự lạnh lẽo, làm cho Nam Tầm không nhịn được che kín chăn trên người.



Nam Tầm vội vàng nói phải, hỏi: “Đúng, là tôi. Xin hỏi anh là ai, tìm tôi có việc sao?”



“Mình là Phó Vũ, cậu còn nhớ rõ mình không?” Người nọ không nhanh không chậm hỏi, chỉ là nghe giọng nói của anh cũng rất dễ làm cho người khác nảy sinh thiện cảm.



Nam Tầm cảm thấy tên Phó Vũ này rất quen tai, giống như là một người bạn học trung học của mình.



May Nam Tầm là trực tiếp xuyên đến từ bốn năm trước, cuộc sống trung học vừa mới trôi qua, nếu không thì cô thật đúng là không nhớ nổi người tên là Phó Vũ này.



Nam Tầm có chút mơ hồ, không biết sao đối phương có thể có số điện thoại của mình, hơn nữa ba năm trung học, tổng cộng số câu nói giữa cô và Phó Vũ cũng không vượt quá mười câu.



Xét thấy đầu bên kia điện thoại còn đang chờ câu trả lời của cô, Nam Tầm không có suy nghĩ nhiều, cô cười trả lời: “Đương nhiên mình nhớ rõ, Phó Vũ sao, cậu đứa con trai nhỏ nhất, nhưng lúc nào cũng ngồi ở hàng cuối cùng, còn có, cậu không thích nói chuyện, nhưng mà thành tích của cậu tốt cực kì.”



Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ của người đàn ông, dường như tâm trạng của anh bởi vì một câu nói này mà trở nên rất vui vẻ.



“Bạch Mạt, bây giờ cậu đang ở đâu?” Phó Vũ hỏi.



Dường như tiếng hít thở của anh rất nhẹ, nói chuyện không có một chút tạm dừng âm cuối nào.